Chương trước
Chương sau
002.
Là quỷ.
Tác giả: Không Ô
Edit: Sâm
*
Bầu không khí rơi vào sự im lặng, một giọt mồ hôi rơi xuống từ thái dương Thẩm Lục Dương.
Trước mắt là vấn đề sống chết tồn vong, đưa đầu cũng bị chém, rụt đầu cũng bị chém.
Dường như không còn nhiều thời gian để do dự, cậu dũng cảm hỏi thẳng: "Thầy Tạ, anh có muốn đi ăn cùng nhau không?"
[Dương Dương à, nói thật cho tôi biết, có phải kiếp trước cậu alone từ trong bụng mẹ không.]
"Hửm?" Như là không ngờ cậu sẽ đề nghị điều này, ánh mắt Tạ Nguy Hàm uể oải liếc lại đây, thong thả dạo một vòng trên người cậu.
Như bị liếm láp bởi một con rắn độc, lạnh lẽo tà ác.
Tứ chi Thẩm Lục Dương cứng đờ, nhưng tinh thần liếm nhan không ngừng của một nhan cẩu khiến cậu nhanh chóng khôi phục.
*Nhan cẩu: người trọng vẻ ngoài, mê trai xinh gái đẹp. Dịch nôm na là chó háo sắc.
Liếm nhan: thấy nhan sắc là muốn liếm, chủ yếu là mê nhan sắc của người ta.
Chết dưới khóm mẫu đơn, làm quỷ vẫn phong lưu.
Chỉ nhìn gương mặt kia của thầy Tạ, cậu cảm thấy mình không nên có cảm xúc "sợ hãi".
Sau một đoạn thời gian điều chỉnh, ký ức thuộc "Thẩm Lục Dương" trong sách đã được cậu tiêu hóa hết. Cậu nhớ ra tối nay cậu và Tạ Nguy Hàm đều có tiết tự học.
Vì thế cậu chỉ vào cửa, dũng cảm chân thành nói: "Buổi tối tôi cũng có một tiết tự học, cơm nước xong chúng ta còn có thể cùng nhau đi dạy tiếp tự học buổi tối, được không thầy Tạ?"
Nói xong, cậu nở một nụ cười xán lạn ánh mặt trời, giống như một đóa hoa hướng dương nở rộ đầy rực rỡ.
Hệ thống xúc động: [Cảm ơn thượng đế, để con tìm được một ký chủ vô tư hồn nhiên như Dương Dương của chúng ta đây.]
Không biết có phải do hệ thống điều chỉnh hay không, nhưng nhân vật Thẩm Lục Dương trong sách nhìn giống hệt Thẩm Lục Dương.
Đẹp trai dương quang cao 1m82, ngũ quan tuấn lãng, mặt mày đoan chính, khuôn mặt biết cười.
Đổi một cách nói khác, chính là "Quen mặt".
Nhân duyên tốt đến mức đi đâu cũng có một nhóm bạn, khi còn đại học từng được tặng danh hiệu "nam nữ đều xơi", ngay cả viện trưởng cô nhi viện cũng nói "Nhìn đứa nhỏ này cười, lòng tôi liền thả lỏng."
Như bị gợi lên hứng thú.
Tạ Nguy Hàm vui thích mà cong môi, khuôn mặt mỹ lệ giãn ra, nở nụ cười vô hại, giọng nói như đàn cello êm dịu, trầm ấm bên tai: "Đương nhiên là được, lần đầu thầy Thẩm nồng nhiệt mời tôi, tôi được thương mà sợ."
Có nghĩa là, hai người họ vốn không thân quen đến mức có thể mời đi ăn một cách tùy thích, nhưng người ta vô cùng lịch sự, vẫn kiên nhẫn chịu đựng sự không thoải mái mà đồng ý.
Thẩm Lục Dương giải nghĩa xong rất là xấu hổ, nhưng cầm lòng không đậu mà cảm động: Thầy Tạ thật đúng là một người biết nghĩ cho người khác. Cậu nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ thật tốt, cố gắng giải thoát cho mình và Thầy Tạ càng sớm càng tốt.
Tạ Nguy Hàm buông bút, khớp xương ngón tay mảnh khảnh đặt trên bàn, sắp xếp lại mọi thứ trên bàn ngay ngắn chỉnh tề, ngay cả hai chậu xương rồng nhỏ trong góc bàn cũng có kích thích tương đương nhau, Thẩm Lục Dương nhìn mà cảm thấy thoải mái vô cùng.
Trên đường, để bữa ăn này phát huy tối đa tác dụng, Thẩm Lục Dương hỏi hệ thống trong đầu.
Thẩm Lục Dương: Thống Thống à, thầy Tạ thích ăn gì?
[Đó là bí mật nha ~]
Thẩm Lục Dương: Vậy có kiêng gì không?
[Cũng là bí mật đó ~]
Khóe miệng Thẩm Lục Dương giật giật, thôi được rồi.
[Dương Dương không cần đầu cơ trục lợi đâu, phải dùng tim cảm nhận, dùng sự quyến rũ của bản thân để thu hút thầy Tạ mới được đó ~]
Thẩm Lục Dương không hiểu, cậu vứt những lời nay ra sau đầu.
Cậu là một NPC nam thực hiện nhiệm vụ, thu hút một nhân vật nam để làm gì.
Bây giờ là thời gian học sinh tan học, văn phòng tổ Khoa Học Tự Nhiên ở tầng 4, dọc theo đường đi có học sinh nói chuyện rôm rả khắp lối.
Thẩm Lục Dương lục lại ký ức, trong ấn tượng cậu là một giáo viên có độ tồn tại không cao giữa đám học sinh, giống Thời Phàm, vừa đến ngôi trường này được nửa tháng, không ai chào hỏi cũng bình thường.
Nhưng... Tại sao những học sinh này vừa nhìn thấy thầy Tạ là im lặng, còn trốn ra đằng xa nữa.
Đây không phải "Tình Mất" sao.
[Bởi vì tuyến thế giới của 'Tình Mất Plus' cũng ảnh hưởng đến nhóm học sinh này, họ vô thức cảm thấy thầy Tạ rất đáng sợ, là một kẻ xấu xa!]
Nhìn sườn mặt anh tuấn phi phàm như không sao của Tạ Nguy Hàm, Thẩm Lục Dương đột nhiên cảm thấy anh thật sự vô tội.
Không làm chuyện điên rồ, lại bị gán tội điên rồi.
Trường trung học phổ thông Lan Giang Đệ Ngũ là một ngôi trường luôn phấn đấu vì mọi thứ tốt nhất ngoại trừ chất lượng học sinh.
Thầy và trò ăn chung một nhà ăn chia làm bốn tầng, càng lên cao càng đắt. Tầng bốn cao nhất giống một khu ẩm thực trong trung tâm mua sắm lớn, có đủ loại đặc sản món ăn quê nhà, thậm chí có một chuỗi nhà hàng lẩu sang trọng.
Tuy giá cao, nhưng sẽ được giảm giá 40% khi có thẻ giáo viên.
Thẩm Lục Dương cảm thấy đây thực sự chuẩn mực cho tình người. Nếu nhớ không lầm, trong thẻ ngân hàng của cậu chỉ còn lại ba chữ số.
Giữ thẻ giảm giá 40%, Thẩm Lục Dương quyết định đưa thầy Tạ đi ăn một bữa thật ngon sau khi đấu tranh tư tưởng một hồi.
Một là cảm ơn thầy Tạ đã nể mặt ăn cơm cùng cậu, giúp cậu hoàn thành nhiệm vụ. Hai là gây dựng mối quan hệ tốt với thầy Tạ.
Dựa theo kinh nghiệm đọc tiểu thuyết nhiều năm như vậy, người xuyên việt giống cậu không thân phận không bối cảnh không bàn tay vàng, khả năng đi đường Long Ngạo Thiên không lớn, đường đi tốt nhất chính là ôm đùi.
Nhìn tổng cả cuốn sách, chân thầy Tạ là dày nhất.
Đi thẳng lên tầng bốn.
Tạ Nguy Hàm từ đầu đến cuối đều là thái độ tùy theo ý bạn, tùy ý giống hệt một học sinh, dáng vẻ lười biếng nhàn hạ, không để ý đến những thứ xung quanh.
Rất khó để tưởng tượng anh có tiền có quyền đến nhường nào.
Đi ngang qua một hàng ăn cay Tứ Xuyến, Thẩm Lục Dương dừng lại: "Thầy Tạ, anh ăn được cay không?"
Đáy mắt Tạ Nguy Hàm chợt lóe, tầm mắt rơi trên mặt cậu, vui vẻ nói: "Được."
Đưa thẻ xong, Thẩm Lục Dương tìm bàn để ngồi.
Trong cửa hàng không có nhiều người. Trong lúc chờ món, Thẩm Lục Dương nhớ tới kế hoạch ôm đùi của mình, quyết định làm quen với nhau trước.
Giao tiếp, là cầu nối tốt nhất.
Thẩm Lục Dương ngẩng đầu, bắt gặp đôi ngươi đen nhánh xinh đẹp của Tạ Nguy Hàm, buột miệng thốt: "Thầy Tạ, năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi?"
[Dương Dương à, tôi chưa thấy ai mà biết nói chuyện hơn cậu đâu ~]
Tạ Nguy Hàm cầm cốc nước nhấp một ngụm, nghe vậy đuôi lông mày khẽ nhích, nhìn cậu như một đứa ngốc nhỏ, đầy bao dung cùng nghiền ngẫm: "27, còn thầy Thẩm?"
[Tên khốn lạn này, anh ta rõ thông tin của cậu như lòng bàn tay mà vẫn còn hỏi.]
"24, năm nay mới tốt nghiệp." Thẩm Lục Dương phớt lờ tiếng bíp bíp của hệ thống, ánh mắt không tự chủ chuyển động nhìn đối phương, vô thức nói: "Thầy Tạ, đôi mắt của anh rất rất đẹp."
Tạ Nguy Hàm rất thích thú với sự khen ngợi thẳng thắn của cậu, hỏi lại cậu bằng những lời lẽ thẳng thắn hơn: "Cậu rất thích?"
Thẩm Lục Dương chớp chớp mắt, mơ màng gật đầu: "Thích chứ, trước kia vô cùng thích..."
[Tỉnh lại đi! Dương Dương ới! Anh ta đang dùng pheromone thôi miên cậu đó! Trời đất hỡi, lần đầu ăn cùng đã dụ dỗ con nhà người ta rồi!]
Hệ thống rống lên, Thẩm Lục Dương rùng mình như thể vừa tỉnh mộng.
Khung cảnh trước mắt vẫn vậy, chỉ có điều những gì cậu vừa nói đã trở nên mơ hồ như bị ngăn cách bởi một lớp giấy nhám.
Dưới sự trợ giúp của hệ thống với bug này, Thẩm Lục Dương đã lấy lại một chút tỉnh táo, trong lòng chấn động.
Sao lại còn có cả công kích ma pháp thế, Alpha cấp S thực sự vẫn còn là con người mà mình biết hả?!
[Đúng đó, nhưng Alpha cấp S trong nước không có quá ba người. Cậu rất may mắn được gặp một trong ba đấy.]
Quan sát toàn bộ trạng thái của cậu, ý cười trên môi Tạ Nguy Hàm càng sâu: "Nghĩ gì vậy?"
"Ngại quá." Thẩm Lục Dương lắc nhẹ đầu, những suy nghĩ mới ngưng tụ đã trôi đi trong chốc lát, cảm thấy cổ họng khô khốc, sau cổ ngứa ngáy, sống mũi nóng rực, hỏi bằng trực giác: "Thầy Tạ vừa nói gì vậy?"
Tạ Nguy Hàm: "Tôi nói cảm ơn vì đã khen."
Thẩm Lục Dương vẫn đang ngây người, nghe vậy gật gật đầu, dũng cảm đập bàn: "Ầy, anh đừng khách sáo với tôi như vậy! Đều là anh em nhà mình..."
Đợi Thẩm Lục Dương phun lời thật lòng gần hết, hệ thống mới ung dung lên tiếng.
[Ồ em iu ơi tôi quên mất, "Thẩm Lục Dương" trước đây dị ứng ớt, mới nhập viện tuần trước.]
[May mà cậu là nhóc háo sắc, lúc nào cũng không quên mê trai, không thì đã bị lừa rồi. Nguy hiểm thật đó.]
[Nhắc nhở thân thiện: Alpha cấp S có thể dùng tinh thần áp chế, dẫn dắt cậu nói ra suy nghĩ thật lòng của mình, tương tự như "thuốc nói thật" hình người. Hiệu quả sẽ rõ ràng hơn đối với Alpha và Omega, sau đó đến Beta. Dương Dương à cậu phải cẩn thận đừng trúng chiêu nghen.]
Đạ mấu đây cũng không phải thứ cậu cứ cẩn thận là tránh được nhé.
Chờ đã, dị ứng ớt?
Thẩm Lục Dương nhìn đĩa tôm hùm đất xào cay trên bàn, đỏ rực, trông rất ngon miệng.
Cậu cứng đờ nhìn Tạ Nguy Hàm.
Như Lai Phật Tổ Quan Âm Bồ Tát, ai đó nói cho cậu biết Tạ Nguy Hàm không biết điều này được không.
Đối phương bình tĩnh nhìn cậu như không có chuyện gì, cong môi: "Thầy Thẩm có chuyện phiền lòng à?"
"?"
"Sắc mặt rất xấu." Tạ Nguy Hàm chống cằm, vẻ mặt lười nhác như rắn đã no đủ, ánh mắt sâu thẳm, đèn chùm trên đầu tỏa ra ánh sáng ấm áp, khiến anh thoạt nhìn có thêm phần sống động.
Thẩm Lục Dương gượng cười.
Bước đầu ôm đùi đã ngã như chó ăn c*t, cậu sẽ không bị coi là một gián điệp thương mại hay gián điệp học đường. (?)
Diễn xuất vô cùng tệ, là loại ngay chương ba đã bị bắn chết.
Ngón tay gõ nhẹ lên bàn, phát ra âm thanh đều đặn, giống một loại bùa chú nào đó, đánh vào dây thần kinh vừa dày vừa rắn lại không có của Thẩm Lục Dương.
Thẩm Lục Dương rất đau lòng, bất chấp tất cả thuận theo dòng suy nghĩ này.
Cậu trịnh trọng gật đầu, vẻ mặt tràn đầy ưu sầu, vì vừa rồi bị lộ mà vẻ tang thương nhiều thêm phần chân thật: "Không giấu diếm thầy Tạ, tôi... gặp phải chút khó khăn."
"Ồ?"
Tạ Nguy Hàm như đồng nghiệp thân thiết, rót một cốc nước lạnh cho cậu, rất có hứng thú: "Có tiện nói không?"
"Ừm..."
Thẩm Lục Dương liều mạng quay đầu, hồi lâu mới nói: "Tôi có một người bạn..."
[Chúa ơi, bạn này của cậu không phải là chính cậu đấy chứ?]
Nhìn biểu cảm nghiêm túc của Tạ Nguy Hàm, Thẩm Lục Dương căng da đầu nói tiếp: "À, cậu ấy cũng có một người bạn."
[Này ơi, cậu đang nói về cậu với thầy Tạ đấy hả?]
...
Tạ Nguy Hàm khẽ động mắt, gật đầu, ý bảo cậu tiếp tục.
Mặc kệ lời nói của hệ thống, Thẩm Lục Dương uống nước do chính tay thầy Tạ rót với vẻ mặt nặng nề, khó khăn nói: "Người bạn của cậu ấy, có hơi... không hòa hợp."
Tạ Nguy Hàm: "Hướng nội?"
"Cũng không phải." Thẩm Lục Dương vừa trộm nhìn Tạ Nguy Hàm, vừa cân nhắc từ ngữ, còn khoa tay múa chân theo thói quen "Nói thế nào nhỉ, tính cách của anh ấy, à không, bạn của cậu ấy hơi... cực đoan."
"Muốn có được gì, sẽ dùng mọi thủ đoạn để có được, không cần biết thủ đoạn đó có hợp pháp hay không... Bạn tôi lo anh ấy thật sự sẽ... giết người phóng hỏa, đến hỏi tôi xem có biện pháp nào không."
Cuối cùng, để tỏ ra hợp lý, Thẩm Lục Dương bồi thêm: "Tôi là giáo viên mà, cậu ấy cảm thấy tôi rất đáng tin cậy."
Tạ Nguy Hàm nhai kỹ nuốt chậm, qua một lát mởi mở miệng.
"Bạn" Anh dừng lại một cách tinh tế, nhếch khóe miệng "của bạn cậu, muốn một người?"
Tim Thẩm Lục Dương lệch một nhịp, Tạ Nguy Hàm ăn mặc rất qua loa, trông cũng không hề có tuổi, luôn làm cậu cảm thấy người trước mặt là một sinh viên.
Chỉ khi thực sự nhìn vào đôi mắt dày như mực, bị thu hút bởi sự nguy hiểm và bí ẩn, giống như bị bóp nghẹt cổ họng, mới biết rằng nào có sinh viên gì, rõ ràng trước mắt là một Alpha cực kỳ nguy hiểm, dễ dàng nhìn thấu lòng người.
Thẩm Lục Dương giơ ngón tay cái lên: "Đúng là một người, vậy mà anh cũng đoán được, không hổ là thầy Tạ giáo viên ưu tú hàng năm!"
"Thầy Thẩm." Tạ Nguy Hàm không nhanh không chậm đeo găng tay dùng một lần, dễ dàng lột bỏ lớp vỏ tôm hùm, để lộ phần thịt tôm mềm mại bên trong. Động tác anh thong dong, chỉ hơi dính chút nước sốt ở phần đầu ngón tay.
Thẩm Lục Dương: "Hả?"
"Có ai từng nói với cậu..." Anh dừng một chút, lịch sự cười với Thẩm Lục Dương, giọng nói trầm thấp dễ nghe "Rất không hiểu cách vuốt mông ngựa* chưa?"
*Nịnh nọt.
Thẩm Lục Dương: "......"
Ngày hôm nay không thể kết thúc.
Cái đùi này không thể ôm.
Ngắm nghía đủ vẻ mặt của cậu, Tạ Nguy Hàm lại lôi chủ đề về, phân tích: "Bạn, của bạn cậu, đã gặp bác sĩ tâm lý chưa?"
Có thể đừng dừng lại giữa mỗi lần nói không thầy Tạ ơi, làm thế cậu xấu hổ lắm mà.
Thẩm Lục Dương chưa đọc nguyên tác, hỏi hệ thống cũng không đáp. Cậu đoán là do không thể để lộ nội dung nguyên tác, chỉ có thể dựa vào hiểu biết của cậu với Tạ Nguy Hàm: "Chưa từng gặp... Mặc dù hành vi cực đoan, sẽ gây thương tổn rất lớn đối với người khác, nhưng anh ấy cảm thấy bản thân không sao cả."
"Ồ."
Tạ Nguy Hàm gật đầu, lột tám con tôm ngay ngắn gọn gàng, xếp đều đặn lên đĩa rồi đẩy đến trước mặt Thẩm Lục Dương.
"Hành vi đã rất quá mức rồi." Anh nhìn vào đôi mắt chờ mong của Thẩm Lục Dương, cười vô cùng dịu dàng, nhẹ nhàng nói ra mấy chữ: "Nghĩ cách loại bỏ đi."
Thẩm Lục Dương sững sờ, hồi lâu mới lắp bắp: "... Không, không cứu sao?"
"Thầy Thẩm muốn cứu thế nào?" Tạ Nguy Hàm tháo găng tay, đặt vào khay bên cạnh, dường như anh không có ý định bóc tôm cho mình.
Anh nhấp một ngụm trà, bình đạm nói: "Người nguy hiểm như vậy, sự tồn tại của người đó, có ý nghĩa gì đối với cậu?"
Thẩm Lục Dương, từ nhỏ đã được giáo dục về pháp luật, ngây người: "Anh ấy là con người mà."
Nếu là người thì cần phải chịu sự phán xét của pháp luật, tự do đến cùng cũng như không có tự do...
Tạ Nguy Hàm chống cằm, mắt cười nhìn cậu, khoan dung gằn từng chữ một: "Người đó cũng có thể là một con quỷ."
Ngủ đông nơi tối tăm, thu liễm nanh vuốt sắc nhọn, thoạt nhìn dịu ngoan vô hại ——
Chẳng qua là bởi chưa gặp được miếng mồi ngon.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.