Thẩm Lục Dương không biết mình đã ngủ bao lâu, lúc mở mắt ra lần nữa, cậu cảm thấy đầu óc choáng váng, cơ bắp toàn thân vừa mỏi vừa nhừ, như thể đã chạy năm cây số trong mơ, bụng còn đang réo ùng ục.
Rèm cửa màu đỏ sậm dày cộm kéo kín trước cửa sổ sát đất, không một tia sáng nào lọt vào, khiến cậu không phân biệt nổi là ngày hay đêm.
Trong phòng ngủ rộng lớn chỉ có chiếc đèn bàn đầu hươu ở đầu giường tỏa ra vầng sáng mờ mờ màu trắng bệch.
Phòng ngủ tối om mờ ảo, Thẩm Lục Dương muốn vặn đèn sáng lên một chút, vừa quay đầu, liền đối diện với hai hốc mắt trống rỗng của chiếc đầu lâu hươu, vừa sâu thẳm vừa đáng sợ.
Sống lưng tê rần, Thẩm Lục Dương lập tức bị dọa cho tỉnh ngủ.
“Tạ Nguy Hàm?” Cậu gọi một tiếng, không ai trả lời.
Do dự vài giây, Thẩm Lục Dương đưa tay ấn vào hốc mắt bên trái của chiếc đèn bàn, hôm qua cậu thấy Tạ Nguy Hàm ấn như vậy, cũng không biết cái thứ âm u quái gở này là do ai thiết kế…
Ánh đèn dần sáng lên theo lực tay, Thẩm Lục Dương lúc này mới nhìn rõ cảnh vật xung quanh.
Tạ Nguy Hàm không biết đã thức dậy rời đi từ lúc nào, phía bên kia giường vẫn còn dấu vết đã có người ngủ, nhưng sờ vào đã lạnh ngắt. Ban nãy cậu gọi một tiếng cũng không ai đáp, chắc là không có trong phòng ngủ.
Thẩm Lục Dương liếc thấy cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-giup-vai-chinh-thu-thoat-khoi-ke-dien-toi-bi-nham-den/4682968/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.