Thẩm Lục Dương không nhận được hồi âm, bèn chủ động nắm lấy tay Tạ Nguy Hàm. Xúc cảm còn lạnh hơn vừa nãy, tựa như một tảng băng không thể ủ ấm.
“Tôi cũng không muốn rời đi, nhưng… nếu anh tin tôi rồi, chúng ta nên trân trọng khoảng thời gian một tháng này, làm những việc mình muốn làm, để lúc chia xa sẽ không hối hận.”
Tạ Nguy Hàm nắm ngược lại tay cậu. Khí thế bất an quanh thân hắn đột ngột biến mất ngay khi cậu dứt lời, hòa làm một với ánh đèn màu ấm áp.
Hắn cười cười, đáy mắt lạnh như băng, khẽ đáp: “Được thôi.”
Thẩm Lục Dương thở phào một hơi, hai vai cũng rũ xuống. Trải qua quá nhiều chuyện trong một ngày, cậu gần như cạn kiệt sức lực, bây giờ chỉ muốn ôm Tạ Nguy Hàm ngủ một giấc thật say, chẳng đi đâu cả.
Nhận ra vẻ mệt mỏi của cậu, Tạ Nguy Hàm nắm lấy cổ tay cậu, ân cần hỏi: “Cậu muốn nghỉ ngơi không?”
Thẩm Lục Dương gật đầu, nghe thấy động tĩnh ở cuối hành lang mới nhớ ra mình không còn ở thế giới ban đầu. Với tâm tính thiếu niên, cậu cau mày, lầm bầm phàn nàn với người yêu: “Giờ tôi còn chẳng biết thân phận của mình là gì, tôi vừa mở mắt ra đã ở đây rồi, Hệ thống đến ký ức cũng không cho tôi, tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi có nên về nhà không…”
Nghe thấy hai chữ “Hệ thống”, đáy mắt Tạ Nguy Hàm hơi tối lại. Giây tiếp theo, hắn lại như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-giup-vai-chinh-thu-thoat-khoi-ke-dien-toi-bi-nham-den/4682967/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.