Thẩm Lục Dương: “…”
Sao lại đổi thành cậu rồi.
Pheromone Alpha cấp S màu đỏ nhạt lặng lẽ ngưng tụ trên đầu ngón tay. Ngay lúc Thẩm Lục Dương cố giãy giụa để đặt tay trở lại đùi Tạ Nguy Hàm, đầu ngón tay trắng nhợt khẽ động. Pheromone nồng độ cao không lãng phí một chút nào, toàn bộ nhỏ vào lòng bàn tay Thẩm Lục Dương.
Giống như loại thuốc độc phát tác nhanh nhất, hấp thụ, xâm chiếm, cám dỗ… chỉ trong nháy mắt.
Yết hầu trượt lên xuống, hơi thở dồn dập, đầu óc Thẩm Lục Dương như bị rót một ly rượu pha thuốc. Tiếng tim đập bỗng nhiên ngừng lại, ngay khoảnh khắc nó nảy lên lần nữa, trước mắt cậu bỗng chao đảo, như thể bị phủ một lớp lụa mỏng màu đỏ nhạt, mờ ảo đến mức nhìn không rõ cả bục giảng.
Lòng bàn tay đang bị đè chặt từ ấm áp chuyển sang nóng bỏng. Nhiệt độ phỏng rát men theo mạch máu li ti, lan truyền cảm giác tê dại bồn chồn đến tứ chi bách hài. Cậu chật vật cúi đầu, dùng sức ấn chặt tay Tạ Nguy Hàm đang móc lấy ngón tay cậu.
Giọng nói khàn đặc, dù ở khoảng cách gần cũng gần như không nghe rõ.
“Thầy Tạ, thu pheromone lại chút…”
Tình thế đảo ngược, y như vừa rồi – sự phản kháng không đáng kể, chỉ đổi lại sự xâm phạm ngày càng quá đáng.
Đầu ngón tay lành lạnh của Tạ Nguy Hàm siết lấy cổ tay nổi gân xanh của cậu, tỉ mỉ x** n*n trên xương cổ tay lồi ra, men theo đường gân xanh nổi lên, ấn toàn bộ chút pheromone kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-giup-vai-chinh-thu-thoat-khoi-ke-dien-toi-bi-nham-den/4682944/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.