Thẩm Lục Dương ngây ngốc nhìn Tạ Nguy Hàm. Khi câu nói cuối cùng của hệ thống dứt, dường như có thứ gì đó trong đầu cậu đã biến mất. Trong khoảnh khắc, cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
“Nhiệm vụ thành công”—— có phải điều đó có nghĩa là cậu có thể thật sự ở lại thế giới trong sách, ở lại thế giới có Tạ Nguy Hàm rồi không!
“Dương Dương?”
Thẩm Lục Dương đột ngột hoàn hồn, nhìn Tạ Nguy Hàm đang dịu dàng mỉm cười trước mặt, cảm nhận được hơi ấm truyền đến từ làn da đang áp sát. Cậu lúc này mới dám chắc, tất cả đều là thật.
Cậu ôm chầm lấy Tạ Nguy Hàm. Sau cơn hoang mang là niềm vui sướng tột độ như phát điên, cậu không biết phải làm gì, giống như một chú chó nhỏ đang vẫy đuôi mừng rỡ, không biết nặng nhẹ mà dùng đỉnh đầu cọ vào cằm anh, mái tóc đen mềm mại cọ đến rối tung.
Cậu cố gắng sắp xếp ngôn từ, nhưng vẫn nói năng lộn xộn: “Thầy Tạ, em hoàn thành nhiệm vụ rồi! Em có thể ở lại rồi! Ở lại mãi mãi! Anh cũng an toàn rồi!”
Nói rồi cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh, vui sướng đến mức không thể ngậm miệng lại được: “Thầy Tạ, anh biết đúng không? Anh biết em không thuộc về nơi này, nhưng bây giờ em thuộc về nơi này rồi! Không ai đuổi em đi được nữa!”
Những lời nói nghe có vẻ kinh dị này, nếu là người khác nghe thấy, chắc chắn sẽ nghĩ cậu bị bệnh tâm thần.
Nhưng Tạ Nguy Hàm lại vô cùng bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-giup-vai-chinh-thu-thoat-khoi-ke-dien-toi-bi-nham-den/4682942/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.