Khung cảnh trước mắt dần bị thay thế bởi tầng tầng lớp lớp cánh hoa tường vi. Hương thơm lượn lờ như một liều thuốc mê rút cạn thần trí, vương vãi nơi khóe mắt, bên môi, và vành tai.
Giữa hơi thở gấp gáp của Thẩm Lục Dương, vài cánh hoa tàn ướt sũng tràn ra từ khóe miệng, rồi lại bị đút vào nhiều hơn.
Vị đắng chát hòa quyện cùng hương thơm nồng nàn, đầu lưỡi tê dại đến co rút, khiến người ta không phân biệt nổi là vị gì, chỉ đành bị động nhai nuốt từng cánh tường vi màu hồng nhạt.
Vệt máu trên đầu ngón tay thon dài biến mất sau khi được môi lướt qua, một ít còn dính trên cánh hoa, tiếp tục bị nuốt vào cổ họng.
Cánh hoa tường vi có độc không… Kệ đi… Chắc là ăn được… Hương rượu vang quấn quýt thấm đẫm chóp mũi. Thẩm Lục Dương như một kẻ đã khát ba ngày ba đêm, cố gắng hít thở thật sâu, mặc cho những giọt pheromone say nồng cùng cánh hoa tường vi trượt vào miệng, thẩm thấu, cải tạo, chữa lành… Cậu không chút phòng bị, để pheromone Alpha cấp S chiếm lĩnh hoàn toàn từng tế bào trên cơ thể mình. Cậu run rẩy, cất giọng khàn đặc. Tiếng nức nở không giống nghẹn ngào, mà giống sự lặp lại đầy cố chấp sau khi thất bại: “Em yêu anh… yêu anh…” Tạ Nguy Hàm ôm eo cậu, nụ hôn nhẹ nhàng mang một vẻ dịu dàng hoàn toàn tương phản, rơi lên đuôi mắt ửng đỏ của cậu: “Tôi cũng vậy.” Pheromone đột nhiên bạo động k*ch th*ch đồng tử Thẩm Lục Dương co
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-giup-vai-chinh-thu-thoat-khoi-ke-dien-toi-bi-nham-den/4682941/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.