Thẩm Lục Dương vô thức quay đầu lại, nhìn theo ánh mắt của Na Diệc Trần, xa xa trông thấy Tạ Nguy Hàm đang đi tới từ đầu bên kia hành lang.
Ánh sáng mờ ảo, giàn tường vi lộng lẫy mà hỗn loạn, tiếng giày da đen gõ trên nền đá cẩm thạch. Thẩm Lục Dương ngước lên, đâm thẳng vào một đôi mắt thăm thẳm, đặc quánh, và lập tức chìm đắm.
Vì có Na Diệc Trần ở đây, cậu còn khá kiềm chế, chỉ khẽ giơ tay lên, gọi một tiếng: “Thầy Tạ.”
Đây nè, đây nè, đây nè! Để em ôm cục cưng đáng thương một cái, ôm ôm ôm ôm… Tạ Nguy Hàm nhìn sang, gương mặt lộng lẫy dưới tiết trời âm u càng thêm nhợt nhạt, mang một vẻ quyến rũ mỏng manh đầy sa đọa, khiến đôi môi cong lên càng thêm đỏ thắm. Thẩm Lục Dương thầm gào thét trong lòng vô số lần: “Bạn trai tôi đẹp quá đi muah muah muah.” Từ góc nhìn của Na Diệc Trần, ngay khoảnh khắc phát hiện ra Tạ Nguy Hàm, toàn bộ khí chất của Thẩm Lục Dương đã thay đổi. Đôi mắt “vút” một cái sáng rực lên, cả người xoay một nửa, muốn gọi to nhưng lại ý thức có người ở đây, cái miệng vừa há ra lại ngậm lại, bàn tay đặt trên bàn gõ gõ không yên như mắc chứng tăng động, mím mím môi, cuối cùng vẫn không nhịn được mà gọi một tiếng. Nếu Thẩm Lục Dương có đuôi, e là lúc này đã vẫy điên cuồng đến mức tạo ra tàn ảnh rồi. Thẩm Lục Dương không biết Na Diệc Trần đang nghĩ gì, còn tưởng vị phụ huynh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-giup-vai-chinh-thu-thoat-khoi-ke-dien-toi-bi-nham-den/4682937/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.