Bên kia Phương Dịch như phát điên, bên Tạ Nguy Hàm vẫn ung dung tự tại.
Anh xoa xoa tách trà, như đang nói đùa, mà cũng như đang cười thật: “Thuốc? Tôi uống hết rồi.”
Bên kia im lặng như chết ít nhất 10 giây, mới truyền đến giọng nói run rẩy của Phương Dịch: “Cậu nói cậu… uống hết rồi?”
Nhiều như thế, cho dù anh ta có phát điên hàng tuần, cũng là liều lượng đủ dùng hơn nửa năm, tên điên này một lần uống hết sạch?
Không muốn sống nữa cũng đừng lấy thuốc của anh ta ra tự sát chứ! Là muốn để anh ta ám ảnh tâm lý cả đời không dám phóng thích pheromone à!
Tạ Nguy Hàm liếc nhìn vệt đỏ dưới đáy cốc, lơ đãng nói: “Vẫn còn một ít.”
Kinh nghiệm giao tiếp nhiều năm khiến thần kinh của Phương Dịch không hề thả lỏng vì câu nói này, ngược lại càng căng thẳng hơn: “Cậu đang ở đâu? Tôi qua ngay! Cậu không biết dược hiệu hay là không biết tác dụng phụ? Đó là liều lượng nửa năm, nửa năm! Nửa năm!”
Nếu anh ta một lần mà rút nhiều pheromone như vậy, cũng đủ rút anh ta chết luôn!
Tạ Nguy Hàm chẳng bận tâm mà uống nốt ngụm thuốc cuối cùng, ân cần lờ đi phần lên án của anh ta, cười nói: “Ở nhà.”
“Cậu ở nhà đợi tôi, tôi qua ngay, đừng nghĩ gì cả, bình tĩnh lại…” Phương Dịch hít sâu, tố chất nghề nghiệp cực cao khiến giọng anh ta nhanh chóng dịu lại, dẫn dắt an ủi: “Nghĩ đến tương lai tốt đẹp và hạnh phúc đi, nghĩ đến Thẩm Lục Dương, thế giới này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-giup-vai-chinh-thu-thoat-khoi-ke-dien-toi-bi-nham-den/4682928/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.