Dứt lời, Thẩm Lục Dương chột dạ đến mức không dám ngẩng đầu, chỉ dỏng tai lên chờ đợi câu trả lời.
Cậu biết số đo của mình, rồi so sánh với của Tạ Nguy Hàm, về lý thuyết là có thể tính ra tỉ lệ cơ thể…
Ôi, mình đúng là thiên tài.
“Đặt may?” Tạ Nguy Hàm lơ đãng nhìn điện thoại của cậu, khóe môi thong dong nhếch lên, “Không phải em vừa hỏi tôi có đồ thể thao không à, mặc đồ của mình không được sao?”
Thẩm Lục Dương tắt đài trong một giây, vội tắt màn hình điện thoại, ánh mắt lảng tránh: “À… mặc đồ của mình, cũng được…”
Sao cậu lại phải lắm mồm thêm câu đó chứ, bây giờ hối hận rồi, vô cùng hối hận.
Điện thoại lại reo lên một tiếng.
– Thầy Thẩm, tiết tự học chiều mai diễn tập được không ạ?
Thẩm Lục Dương đau thương quay đầu, làm một cái máy nhắc lại không-chút-dục-vọng: “Thầy Tạ, tiết tự học chiều mai diễn tập được không?”
Ánh mắt Tạ Nguy Hàm ôn hòa, ý cười: “Được.”
“Vậy em gửi kịch bản qua cho anh, anh xem trước nhé?”
“Ừm.”
Kế hoạch thất bại, Thẩm Lục Dương đau đớn tột cùng, cuối cùng liếc nhìn thân hình ẩn sau lớp vest của Tạ Nguy Hàm, ôm hận rời đi.
Ngày hôm sau, tiết Vật lý thứ hai buổi sáng.
Thẩm Lục Dương ôm một xấp đề cương dày cộp vào lớp, lúc đặt lên bục giảng, sức nặng làm bàn “rầm” một tiếng. Bên dưới có học sinh khẽ “vãi” một tiếng.
“Ai nói bậy đấy? Có phải thấy thầy đột nhiên ‘Spartan’ muốn ép các em chết mệt không,” Thẩm Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-giup-vai-chinh-thu-thoat-khoi-ke-dien-toi-bi-nham-den/4682913/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.