Bữa cơm này khiến tâm trạng Thẩm Lục Dương lên bổng xuống trầm, cậu còn mơ mơ màng màng đồng ý lời mời của Ninh Uyển Xu.
Tối về đến nhà, cậu mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, tắm qua loa rồi đi ngủ.
Ngày hôm sau, Thẩm Lục Dương tranh thủ cầm hai bản báo cáo Tạ Nguy Hàm viết hộ, nộp cho Chủ nhiệm.
Chủ nhiệm đọc qua một lượt, vô cùng hài lòng, vừa khen vừa vỗ vai cậu, tỏ ý: “Thầy Thẩm chuyến này vất vả rồi, sang năm có cơ hội lại để cậu đi.”
Thẩm Lục Dương nghĩ đến khoản trợ cấp hai ba trăm tệ kia, còn chẳng đủ tiền xăng xe phí cao tốc. Cậu âm thầm trả lời trong lòng: “Không vất vả, chỉ khổ mệnh thôi.”
Cậu đi xuống lầu bằng cầu thang bên trái, lúc đi ngang qua cửa lớp 21, liền bị một tràng “Thầy Thẩm ơi ơi ơi—” gọi giật lại.
Thẩm Lục Dương chống tay lên khung cửa nhìn vào lớp: “Ai réo thầy đấy?”
Giờ này là lúc vừa ăn cơm trưa xong, một đám học sinh đang quậy như ong vỡ tổ. Thấy người bị gọi là cậu, đám học sinh cũng chẳng sợ sệt như khi gặp giáo viên khác, mà thi nhau nhiệt tình chào hỏi.
Đinh Nhất Phàm và Hướng Lỗi từ tít dãy cuối ném một cục kẹo lên phía trước. Cũng may dây thần kinh vận động của Thẩm Lục Dương phát triển, cậu tiến lên hai bước đã bắt được.
Chiêm Tĩnh Diệu xem xong màn “bắt bóng” siêu ngầu của thầy Thẩm, lúc này mới đứng bật dậy ngay dưới mí mắt cậu: “Thầy đừng ngó nữa, là cán sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-giup-vai-chinh-thu-thoat-khoi-ke-dien-toi-bi-nham-den/4682912/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.