Nhờ sự giúp đỡ “gian lận” của Tạ Nguy Hàm, Thẩm Lục Dương đã thành công trở thành giáo viên thứ hai trong văn phòng chấm xong bài thi.
Cậu không về nhà mà lái xe thẳng đến nhà Tạ Nguy Hàm ăn chực.
Lúc rời khỏi trường đã hơn năm giờ, trời vừa nhá nhem tối.
Nhìn ra xa qua khe hở giữa các tòa nhà, vẫn có thể thấy những mảng ráng mây đỏ rực. Trong khoảng thời gian đi từ trường đến nhà Tạ Nguy Hàm, màu đỏ ấy dần đậm lại, gần như chuyển sang màu đỏ tía, lan ra rồi lụi tàn nơi đường chân trời.
Thẩm Lục Dương đỗ xe xong, vừa bước xuống đã thấy Tạ Nguy Hàm đến trước một bước, đang đứng dưới lầu đợi cậu.
Đây không phải lần đầu tiên Thẩm Lục Dương nhìn anh dưới ánh đèn đường, nhưng ánh sáng chiếu từ trên xuống luôn mang lại cảm giác dịu dàng, hòa quyện với khí chất của Tạ Nguy Hàm, tựa như một ly rượu thơm nồng quyến rũ, dẫu biết sẽ say nhưng vẫn mời gọi người ta nếm thử.
Vừa nguy hiểm lại vừa mê người.
Nhà Tạ Nguy Hàm không có gì thay đổi so với lần trước. Thẩm Lục Dương được sắp xếp ngồi trên ghế sofa trong phòng khách. Vốn định ăn một bữa thịnh soạn, nhưng bây giờ cậu đã đói đến hoa cả mắt, Tạ Nguy Hàm bèn nấu cho cậu một bát mì trước.
Ăn xong bữa cơm, Thẩm Lục Dương cuộn mình trên sofa tiêu thực.
Tạ Nguy Hàm rót cho cậu một ly nước chanh, còn mình thì pha một tách cà phê, rồi ngồi xuống bên cạnh cậu.
Thẩm Lục Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-giup-vai-chinh-thu-thoat-khoi-ke-dien-toi-bi-nham-den/4682882/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.