Hơi thở ngày càng nóng rực, bên tai cọ xát, hương rượu và nho nồng đậm quấn quýt lấy thần kinh, trong không khí chỉ còn lại tiếng th* d*c nặng nề.
Thời tiết nhiều mây ảm đạm kìm hãm khát vọng trào dâng, giam cầm trong không gian nhỏ bé, trằn trọc, giãy giụa, cuồn cuộn.
Ác quỷ khéo léo xoa dịu sự bồn chồn trong lòng bàn tay, nhưng lại làm ngơ trước d*c v*ng của chính mình, như thể đắm chìm trong sự hiến dâng.
Một cuộc giao dịch tưởng chừng như chịu thiệt.
Tay Thẩm Lục Dương siết chặt gáy Tạ Nguy Hàm, nơi ẩn giấu pheromone nồng nàn nhất, nơ tựa như máu tươi. Đáy mắt vốn dĩ luôn rạng rỡ của cậu nhuốm màu tanh tưởi, như vết máu trên đôi cánh thiên thần, từng chút một thấm vào.
Giọng nói cậu thất thần, gấp gáp, khó hiểu: “Tại… sao?”
Tạ Nguy Hàm đặt một nụ hôn nhẹ lên mắt trái Thẩm Lục Dương, giọng nói trầm khàn xé tan mớ suy nghĩ hỗn độn, khắc sâu vào tâm trí cậu: “Cậu không tỉnh táo, tôi sẽ không thừa nước đục thả câu.”
…
Lá cây xào xạc, ánh mặt trời phá tan xiềng xích của mây mù, tiếng giày da gõ trên mặt đất nện vào thần kinh mơ hồ, chợt bừng tỉnh.
Thẩm Lục Dương giật mình ngẩng đầu, lồng ngực phập phồng, bóng người trong đầu chập chờn, mơ hồ như một giấc mộng xuân thời niên thiếu giữa mùa hè, chẳng để lại dấu vết.
Cậu động đậy ngón tay, mới phát hiện mình đang nằm trên bàn, chống tay ngồi dậy, lập tức nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-giup-vai-chinh-thu-thoat-khoi-ke-dien-toi-bi-nham-den/4682873/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.