Nói lời giữ lời, Thẩm Lục Dương buông tay Bành Tuấn, khiêm nhường đợi họ đưa ra quyết định.
Bốn người trở tay không kịp bởi sự thay đổi đột ngột của Thẩm Lục Dương, nghe vậy liền cuống quít liếc nhìn nhau, mà người bị nhìn nhiều nhất là Lê Thân Vũ.
Thẩm Lục Dương thấy họ chậm chạp không quyết định, rất săn sóc mà cho thêm một lựa chọn nữa: “Nếu mấy đứa cảm thấy thầy lớn tuổi rồi, ngại xuống tay thì hãy cố gắng học tập vào, coi chuyện hôm nay chưa từng xảy ra. Thầy trò lớp chúng ta hòa đồng thân thiết, mọi người trong lớp cũng hòa thuận yên bình ——”
“Bọn tôi đồng ý.” Lê Thân Vũ ngắt lời cậu, chăm chú nhìn cậu “Đánh thế nào?”
Thẩm Lục Dương giữ thái độ khiêm nhường, duỗi tay mời: “Mấy đứa quyết định đi.”
Lê Thân Vũ trầm tĩnh: “Bọn tôi đánh mặt ông, ông đánh… lưng bọn tôi.”
Chỉ cần giáp mặt kiểm soát, bọn họ chiếm ưu thế đông người, chắc chắn sẽ có một người có thể đánh vào mặt.
Thẩm Lục Dương gật đầu đồng ý, hờ hững bóp bóp cổ tay phải, trên mặt vẫn nở nụ cười thân thiện.
Lê Thân Vũ: “Vậy hiện tại bắt đầu?”
Thẩm Lục Dương chớp chớp mắt, không kìm được vui mừng, không dấu vết tiến lên một bước: “Thầy sẽ dạy mấy đứa một bài học ở đây, nếu thật sự muốn động tay động chân ——”
Lời còn chưa dứt, cậu bỗng vươn tay ấn bả vai Hướng Lỗi lại, ngay lúc đối phương chưa kịp phản ứng đã vặn một phát.
Hướng Lỗi không hề phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-giup-vai-chinh-thu-thoat-khoi-ke-dien-toi-bi-nham-den/4682864/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.