Dịch+ edit+ beta: Nhi (
[email protected])
Bất luận là ở nơi nào, giờ phút nào, thì từ "ngủ ngon" mà Lê Mặc thốt ra dường như luôn có sức ảnh hưởng tinh thần với cậu và sẽ khiến cậu buông bỏ phòng bị mà say ngủ trong phút chốc.
Nhưng, đối với Ân Tu mà nói đây vừa có thể xem như là chuyện tốt vừa là chuyện xấu.
Tốt là cậu có thể yên ổn mà ngủ một giấc, còn xấu là sẽ khiến cậu dễ dàng rơi vào nguy hiểm trong phó bản.
Cho dù cậu có lòng muốn đề phòng Lê Mặc, nhưng lại cứ vô thức mà thiếp đi, rồi tiến vào trạng thái không chút phòng bị.
Bên trong quan tài gỗ đen, có hai người nằm xếp bằng cùng nhắm mắt, tịch mịch không tiếng.
Rừng rậm hoang vu, vài ba ngôi mộ, gió đêm lồng lộng, quỷ dị lại an tường.
Nhưng nơi thị trấn xa xa thì lại không được yên ổn như bên này, sau khi nữ quỷ không nhận được vật tế đúng giờ, thì đã náo loạn thị trấn một hồi, người dân chết và bị thương vô số, khắp nơi trên quảng trường đều rải rác thi thể, máu tanh ngập tràn.
Mãi cho đến khi thời gian hiến tế qua đi, tiến vào khung giờ đi ngủ của người chơi, thì thị trấn mới dần yên tĩnh trở lại.
Trấn trưởng thì không biết đã đi đâu, còn nữ quỷ thì cứ lảng vảng xung quanh thị trấn, người chơi ai nấy đều lo sợ trốn ở trong phòng mình, không dám thò chân ra ngoài dù là nửa bước.
Đêm nay, hành lang của tầng 2 vẫn vang lên âm thanh của nhân viên phục vụ, vẫn y như đúc đêm hôm qua, cô ta gõ cửa từng căn phòng, hỏi cùng một câu như cũ, đi từ đầu đến cuối hành lang, nhưng vẫn không có ai trả lời, mà trên hành lang cũng đang dần nổi lên sương trắng, và thân ảnh của người phụ nữ xuất hiện ngay sau đó.
Người chơi đang cầu khấn cho sự việc này nhanh chóng trôi qua, không còn có thêm chuyện lớn gì xảy ra nữa.
Song, ngay khi âm thanh bên ngoài đột ngột dừng lại trước căn phòng ở cuối hành lang.
Thì trái tim của những người chơi ở trong các căn phòng khác cũng lạnh theo.
Đây là căn phòng của Chung Mộ và bé gái, Lê Mặc và Ân Tu không có ở đây, trên quy tắc lại yêu cầu cần hai người một phòng, nên Chung Mộ chỉ có thể tạm thời ở cùng bé gái cho qua đêm này.
Cậu ta biết bé gái sẽ biến thành quái vật vào ban đêm, cũng biết khi đêm đến nó sẽ trở nên bực dọc đôi chút, nhưng không ngờ rằng lại giày vò nhau đến như thế.
Kể từ khi đêm tối ập đến, và bé gái biến thành quái vật, thì nó đã bắt đầu quậy phá khắp phòng, đập vỡ đồ thì không nói đi, nhưng nó lại còn ngồi xổm bên cạnh giường Chung Mộ mà nhiễu nước miếng!
Rồi sao mà cậu ta ngủ được đây! !
Cậu ta run rẩy chui vào trong chăn cố gắng chịu đựng cho qua, cho rằng cứ cố cho đến sáng rồi sẽ xong thôi, kết quả tiếng người phục vụ vang lên lúc nửa đêm, đã thu hút sự chú ý của bé gái.
Nó nhảy từ giường của Chung Mộ ra đến chỗ cửa, bé gái ngay lập tức mở cửa bổ nhào ra ngoài, chuyện này quá mức nhanh chóng và mãnh liệt, nhân viên phục vụ còn chưa kịp kêu la thì đã bị cắn chết rồi.
Nghe tiếng cắn xé truyền vào từ bên ngoài, Chung Mộ nằm run cầm cập, nước mắt như mưa.
Đại lão Ân Tu mau quay về đi! Cậu ta chỉ là một người bình thường thôi! Cậu ta không chống đỡ nổi cảnh tượng khủng khiếp này đâu!
★★Đại lão 大佬: dùng để chỉ người có quyền phát ngôn trên một phương diện với một mức độ nào đó, có kinh nghiệm từng trải lâu dài, bối phận (cấp bậc) cao, hoặc lời nói rất có ích, từ gần nghĩa: lão đại, đầu lĩnh, thủ lĩnh, v.v,... đại lão thường được dùng làm chủ ngữ, tân ngữ trong câu (Tân ngữ hay Túc từ là thành phần thuộc vị ngữ trong câu. Tân ngữ thường đi sau động từ, liên từ hoặc giới từ, biểu đạt ý nghĩ của người hoặc vật chịu sự tác động của động từ, giới từ đứng trước nó hoặc biểu đạt mối liên kết giữa các tân ngữ với nhau thông qua liên từ). Nó cũng thường được sử dụng trong cuộc sống hàng ngày để thể hiện sự ngưỡng mộ hoặc tôn kính đối với những người có năng lực mạnh mẽ trong một lĩnh vực nào đó.1. Ở một số khu vực, ví như khẩu ngữ của Quảng Đông, Triết Giang, thì còn có nghĩa là lão đại, đại ca, đa phần được người Quảng Đông sử dụng.2. Trong một số ngữ cảnh, đại lão còn mang ý nghĩa là ba ba, là một cách xưng hô tôn kính.3. Trong giới hắc đạo, đại lão còn có nghĩa là đại ca đại (vai vế lớn, boss của boss) , dùng để chỉ người có bối phận cao, quyền lực lớn.4. Ở một vài nơi, đại lão còn dùng để chỉ ông chủ hay những người có quyền uy.5. Trong lĩnh vực game, đại lão dùng để hình dung những người chơi có cấp độ cao, hoặc cực kì giỏi.6. Nữa trang đại lão-dùng để chỉ những bạn nam có sở thích mặc đồ nữ.7. Trong vườn trường, thì dùng để chỉ những bạn học có thành tích cao.7. =>Giải thích nhiều và chi tiết như vậy là vì để mng hiểu tại sao tui dùng đại lão thay vì dùng boss, anh lớn hay ông trùm, tùy ngữ cảnh mà.
Tiếng cắn xé vang lên rất lâu, ăn cả nửa ngày, cuối cùng bé gái cũng đã ợ no ở ngoài cửa, nó hài lòng vỗ vỗ bụng chuẩn bị quay về phòng đánh một giấc.
Thế mà ngay một giây sau, sương trắng ập đến, gió lạnh tức tốc lướt ngang cả dãy hành lang, bé gái không khỏi rùng mình, ngay lập tức căng thẳng quay sang nhìn về phía đầu hành lang, há miệng nhe nanh với thứ bên trong màn sương.
Chung Mộ cũng cảm thấy được là có thứ gì đó xuất hiện rồi, cậu ta nghĩ cũng không nghĩ, vội vã nhảy khỏi giường, bay nhanh ra ngoài cửa, vươn tay kéo bé gái vào phòng rồi tức tốc khóa cửa lại.
Bé gái chính là dị quái quan trọng trong phó bản, Ân Tu đã đặc biệt căn dặn, phải trông coi nó cho thật tốt.
Sau khi xông vào phòng, trái tim Chung Mộ đập bình bịch, cậu ta ngửa đầu lên cố gắng không nhìn vào bộ dạng đáng sợ của bé gái trong lòng mình, run rẩy kiểm tra khóa cửa của căn phòng.
Không biết bên ngoài đã xuất hiện thứ gì, từng tiếng bước chân chậm rãi vang lên ngoài hành lang, từng bước từng bước tiến về phía căn phòng mà Chung Mộ đang ở.
Âm thanh đó rõ mồn một trong đêm tối, mỗi bước chân đều mang theo hàn ý cực lớn cùng nỗi kinh hoàng đi đến trước cửa phòng Chung Mộ, rất rõ ràng là đang nhắm vào bọn họ.
Không chỉ có một mình Chung Mộ là cảm nhận được nỗi khiếp sợ vô hình, mà ngay cả bé gái trong lòng cậu ta cũng căng thẳng theo, hiển nhiên là đang rất cảnh giác đối với thứ bên ngoài hành lang.
Tiếng bước chân dừng hẳn trước cửa phòng bọn họ, cả hành lang chìm trong một quãng tĩnh mịch.
Chung Mộ nín thở, rón rén lùi về sau vài bước, có thể nhìn thấy rõ ràng có một bóng người xuyên qua khe cửa, nhưng đối phương lại không phát ra bất kì âm thanh hay hành động nào, điều này trái lại càng làm cho người ta thêm phần sợ hãi.
Sau vài giây yên lặng, có một giọng nữ chợt vang lên ngoài cửa.
"Nhã Nhã, là mẹ đây, con có ở trong đó không? "
Chung Mộ sửng sốt, lập tức nhìn xuống bé gái trong lòng, khuôn mặt mọc đầy lông đen của nó viết rõ dòng chữ không thể nào tin được.
Trong phó bản này, ai ai cũng biết, thậm chí ngay cả bé gái cũng ý thức được, rằng mẹ của nó đã không còn rồi, nhưng đêm nay lại có âm thanh vang lên từ ngoài cửa tự xưng là mẹ nó?
"Nhã Nhã... mẹ nhìn thấy con rồi, con ra ngoài gặp mẹ có được không? "Người phụ nữ bên ngoài tiếp tục nhỏ nhẹ dò hỏi, giọng nói ấm áp vang vọng khắp hành lang, thật khiến người ta rợn tóc gáy.
Bé gái ngơ ngác nhìn chằm chằm cánh cửa, nó bần thần vài giây rồi bắt đầu giãy dụa trong lòng Chung Mộ: "Là mẹ! Là mẹ đến tìm em! "
Chung Mộ lập tức ghì chặt nó: "Đừng đi! Đó chắc chắn không phải là mẹ của em đâu! "
"Là mẹ! Là tiếng của mẹ mà! "Bé gái giãy dụa rất mạnh, ngay cả cảm xúc cũng kích động hơn hẳn, nó đá đạp loạn xạ rồi vùng khỏi vòng tay Chung Mộ, chạy thẳng ra cửa.
"Đừng mở cửa! "Chung Mộ lo lắng đến mức run rẩy.
"Người mẹ" ngoài cửa ắt hẳn đã biết đêm nay Ân Tu không có ở đây nên mới đến đây lừa người! Nếu đổi lại là Ân Tu có ở trong phòng thì bà ta chắc chắn không dám đến! Tối qua bà ta có đến đâu!
Cánh cửa lần nữa được mở ra trước khuôn mặt đầy mong mỏi của bé gái.
Cạch một tiếng, ánh sáng ngoài hành lang hắt vào trong căn phòng tăm tối, cũng ngả sáng lên tròng mắt của bé gái trong phòng.
Thế nhưng một giây sau, sự mong đợi trên mặt nó đông cứng lại.
Thứ bên ngoài cửa, là người phụ nữ trong phong ấn.
Bà ta đứng ngược sáng, cả người chìm trong bóng râm, toàn thân tỏa ra sự âm lãnh, chiếc váy trắng của bà ta được nhuộm đỏ do trận tàn sát tối nay, từng giọt máu đỏ tươi tí ta tí tách rơi ngoài cửa phòng.
Lúc này, khuôn mặt lấm lem máu của bà ta đang cúi xuống nhìn vào bé gái, dùng ngữ điệu nhẹ nhàng mô phỏng theo giọng nói của người mẹ: "Nhã Nhã, đúng là con gái ngoan của mẹ. "
Âm thanh rợn người đó lập tức khiến con ngươi của bé gái rung chuyển, cơn sợ hãi khủng khiếp nổi bật trên khuôn mặt non nớt của nó, nó hoảng loạn hét lên muốn chạy vào phòng, nhưng lại bị người phụ nữ tóm lấy.
Gương mặt âm lãnh đó đột ngột hạ xuống thấp ngang tầm với bé gái, bà ta cười âm hiểm: "Nhã Nhã, con chạy gì đó? Chẳng lẽ con không muốn cứu anh trai của mình sao? "
Tiếng la hét của bé gái khựng lại, nó quay đầu nhìn người phụ nữ: "... Anh trai, bị gì rồi? "
Người phụ nữ cười híp mắt: "Anh trai của con bị trấn trưởng bắt đi rồi, sắp bị hắn giết rồi, nếu Nhã Nhã không đi giúp anh trai, thì e là Nhã Nhã sẽ không bao giờ được gặp lại người anh trai tốt của mình nữa đâu."
Lời nói ngắn gọn của người phụ nữ khiến nỗi sợ rơi trên mặt bé gái, nó run rẩy níu lấy vạt váy trắng của bà ta: "Cứu,... cứu anh trai, tôi phải đi cứu anh trai... "