Chương trước
Chương sau
Dịch+ edit+ beta: Nhi ([email protected])

Nhất thời, cậu không biết có nên hỏi Lê Mặc rằng cái động tác kỳ lạ này có ý nghĩa gì.

Sau khi ăn xong khăn giấy, cổ họng Lê Mặc vẫn phát ra tiếng nhai tỉ mỉ, anh mỉm cười như là chẳng có ác ý gì cả.

Ân Tu nghi hoặc nhìn Lê Mặc, anh dần dà cong eo tiến lại gần Ân Tu thêm vài phần rồi thủ thỉ bên tai cậu: "Quy tắc thứ 2 của Mộ trấn, trong trấn không có nữ quỷ, nếu bạn bất cẩn nhìn thấy người phụ nữ mặc đồ trắng trong trấn, thì hãy tránh tầm mắt của bà ta, cũng không được nghe theo âm thanh của ả, nếu như đối phương quấn lấy bạn, thì hãy tìm kiếm sự giúp đỡ từ những người dân trong thị trấn."

Ân Tu: ?

Hơi thở lành lạnh phả lên vành tai khiến cậu vừa bối rồi vừa khó lòng tập trung, cậu hoàn toàn không rõ đang yên đang lành cái người này lại đi đọc quy tắc cho cậu nghe làm gì.

"Quy tắc thứ 5 của Mộ trấn, có thể để khách ngoại lai quan sát nghi thức hiến tế, nhưng phải dặn dò bọn họ tuyệt đối không được vi phạm quy tắc thứ 1 và thứ 2."

Ân Tu:...

Bỗng chốc cậu đã ý thức được, cuộc chiến đồ sát phần lớn người chơi xảy ra vào ban ngày khi có sương trắng nổi lên, cũng là lúc đó bọn họ đã vi phạm quy tắc thứ 2.

Sau khi sương trắng nổi lên, có người hoảng sợ hét to công nhận sự tồn tại của người phụ nữ, đây chính là vi phạm quy tắc.

Chỉ là quy tắc có viết cách ứng phó và thường có tính trừng phạt tại chỗ, cho nên đã khiến cho Ân Tu theo bản năng mà nghĩ rằng quy tắc này chỉ đến đó rồi dừng, nhưng cậu lại quên mất quy tắc này vẫn còn có liên quan đến quy tắc thứ 5.

Nguyên nhân khiến cho cậu có thể trở thành vật hiến tế, chính là do sự kiện đã xảy ra vào ban ngày khiến cho tất cả người chơi đều trở thành những kẻ ngoại lai vi phạm quy tắc.

Thấy Ân Tu trầm tư, Lê Mặc lại mỉm cười nói tiếp: "Quy tắc thứ 4, cư dân trong trấn phải đối đãi nhiệt tình với khách ngoại lai, nhưng nếu họ vi phạm quy tắc thì cứ ra tay không cần thương tiếc."

Ân Tu nhận ra, chỉ cần bọn họ trở thành khách ngoại lai vi phạm quy tắc thì mỗi một điều trên quy tắc đều sẽ chống đối bọn họ.

"Thì ra vấn đề xảy ra ở chỗ này..." Ân Tu lẩm bẩm, cảm thấy lối suy nghĩ của bản thân đã được mở rộng ra một chút.

Cậu vừa lơ đãng thì cơ thể đang khom eo của Lê Mặc liền chậm rãi áp xuống, nặng nề ép Ân Tu tựa vào mặt cửa.

Hơi lạnh như xuyên qua quần áo, xâm nhập sang đây, giống như đang vô hình bám víu lên da thịt cậu, Ân Tu chợt rùng mình, cậu không biết mình có nên rút đao ra trong sự cận kề gần gũi đột ngột của Lê Mặc hay không, dù sao đối phương cũng không có ác ý... thậm chí còn nhắc nhở cậu nữa.

"Đừng chết ở đây." Anh tiến sát gần bên tai Ân Tu, thì thầm bằng một giọng điệu trầm thấp, gương mặt lạnh lẽo kề bên cổ cậu, điểm trí mạng yếu ớt và nhạy cảm bộc lộ trước mặt sự tồn tại nguy hiểm, Ân Tu muốn phản kháng theo bản năng, nhưng Lê Mặc lại như muốn chứng minh rằng bản thân không có ác ý nên càng dùng sức áp sát Ân Tu hơn, cọ cọ lên cổ cậu.

Cảm xúc mát lạnh như da rắn lướt trên da thịt khiến Ân Tu run rẩy, cậu nhịn lại cơn xúc động muốn rút đao: "Có thể cho tôi vào phòng chưa?"

Lê Mặc cười híp mắt, dùng tay nhấn mở cánh cửa sau lưng Ân Tu.

Sức nặng tì lên của cả hai khiến cánh cửa bật ra sau, cơ thể Ân Tu loạng choạng, nghiêng ngả, suýt thì bị Lê Mặc đè ra đất, may là cuối cùng cậu vẫn đứng vững.

Sau khi cửa phòng được mở, thì bé gái và Chung Một đều sững sờ nhìn cả hai người.

"Anh trai... sao anh lại ôm người kia vậy?" Bé gái đưa tay chỉ vào hai người.

Cả người Lê Mặc đều áp xuống, Ân Tu vì để không trượt ngã nên chỉ đành bắt lấy, việc này khiến cậu trông như đang cố gắng ôm lấy Lê Mặc.

"Không có." Ân Tu lập tức buông tay, nghiêng người tránh sang một bên.

Ánh mắt nghi hoặc của bé gái đánh giá qua lại giữa hai người, rồi nó nhảy xuống từ trên giường, dán đến bên chân Ân Tu: "Em cũng muốn anh trai ôm ôm."

Lê Mặc cười cười nhìn bé gái.

Cô bé rụt rè ôm chặt chân Ân Tu, cho dù bị Lê Mặc nhìn chằm chằm thì cũng không chịu buông ra: "Em chính là muốn anh trai ôm ôm..."

Ân Tu mặc kệ màn minh tranh ám đấu của bọn họ, xoay đầu nhìn sang Chung Mộ trong phòng: "Sao cậu lại ở trong phòng của tôi?"

★★Minh tranh ám đấu: Mâu thuẫn, tranh đấu gay gắt, không khoan nhượng nhau, ví như hai bên ở ngoài sáng thì tranh nhau, trong tối thì đánh nhau, tranh giành đánh chiếm mọi nơi, mọi lúc.

Chung Một vò vò đầu đứng cạnh giường: "Thì chuyện lúc nãy anh tham gia nghi thức hiến tế đó, những người chơi khác đều đã nhìn thấy cả rồi, do đó mọi người đều tập trung lại để nghiên cứu quy tắc của phó bản, ừm, chúng ta không được lòng mọi người lắm í nên không có ai muốn ở cùng với chúng ta cả, bởi vậy tôi mới qua đây tìm anh để cùng thảo luận nè."

Nói thật thì, trước khi Ân Tu quay trở về, thì việc ở chung một mái nhà cùng với hai con dị quái khá là khủng khiếp.

Vẫn may là Ân Tu vừa quay lại thì Lê Mặc đã đi ra cửa, bé gái thì tiếp tục ngoan ngoãn chơi với gấu bông, không còn cư xử đáng sợ như ba ngày trước nữa.

"Vừa hay tôi cũng cần chỉnh lý một số thứ." Ân Tu gật đầu, xoay người lại đóng cửa, kéo lê bé gái đang ôm chân mình đi đến phía cái bàn trong phòng, rồi nhìn sang Chung Mộ: "Cậu vẫn còn giữ giấy nhắn của người mẹ chứ?"

"Có có có, tôi thật sự không thể nào nhớ được nhiều quy tắc đến như vậy, nếu bỏ đi thì sẽ rất dễ xảy ra chuyện, cho nên tôi vẫn luôn mang theo chúng bên người." Chung Mộ vội vàng lấy giấy nhắn từ trong túi ra, vừa muốn đưa cho Ân Tu thì liền nhìn sang bé gái bên cạnh.

Ân Tu cong eo bế bé gái lên giường, dặn dò: "Ngoan ngoãn ngồi ở đây, lát nữa anh có chuyện cần hỏi em."

"Dạ." Bé gái thành thật đáp lời, ôm thỏ bông chơi rất ngoan.

Lúc bấy giờ Chung Mộ mới yên tâm đưa giấy nhắn cho Ân Tu.

Ân Tu mở tờ giấy ra đặt ở trên bàn và chăm chú nhìn vào nó, bắt đầu sắp xếp thông tin: "Bây giờ, những quay tắc mà chúng ta đã được biết đến trong phó bản gồm có 6 tờ, quy tắc sinh tồn trong phó bản, quy tắc thông quan phó bản, hai tờ giấy nhắn của người mẹ, quy tắc của Mộ trấn, cùng với cả quy tắc của ngôi nhà này."

"Tờ giấy quy tắc của phó bản là thứ mà phó bản dùng để hạn chế người chơi, phần quy tắc này người chơi bắt buộc phải tuân theo."

"Giấy nhắn của người mẹ là thứ dành cho bé gái, cho nên bé gái bắt buộc phải tuân thủ, tuy vô hiệu với người chơi, nhưng nếu như bé gái vi phạm quy tắc trong giấy nhắn thì người chơi cũng sẽ chết theo do vi phạm quy tắc của phó bản, vì dù sao thì bên trên quy tắc của người chơi cũng có viết là phải giúp bé gái hoàn tất quy tắc trên giấy nhắn."

"Quy tắc của Mộ trấn là dùng để hạn chế cư dân và khách ngoại lai, khách ngoại lai đó bao gồm người chơi, bé gái và cả mẹ của bé gái."

Chung Mộ sửng sốt liếc nhìn sang bé gái trên giường: "Bé gái vậy mà cũng là khách ngoại lai?"

"Cũng tương tự như vậy, bởi vì nó không được tính là cư dân trong thị trấn."

Chung Mộ cau mày: "Nhưng mà nó cũng sẽ biến thành quái vật mà, y như những cư dân trong thị trấn vậy đó."

Ân Tu lấy giấy bút mà cậu đã lấy được trong phòng của bé gái từ trong túi ra, rồi bắt đầu liệt kê những quy tắc của Mộ trấn và của tòa nhà.

"Tôi đã từng cùng trấn trưởng nói qua vấn đề này, quy tắc thứ 1 của Mộ trấn là không được cho trẻ con tiếp xúc với tế đàn vào ban đêm, nếu không thì bọn chúng sẽ bị lây nhiễm lời nguyền, biến thành quái vật." Ân Tu quay đầu sang nhìn bé gái: "Cho nên lúc trước, vào một buổi tối nào đó, em đã chạm vào tế đàn ở quảng trường rồi đúng không?"

Đột nhiên bị điểm danh, bé gái có chút ngơ ngác, nó ngắt nhéo tai thỏ rồi nói: "Dạ... đã sờ qua..."

Chung Mộ như có điều suy nghĩ: "Thì ra bé gái lúc trước đã từng là con người..."

"Không sai, khách ngoại lai vi phạm quy tắc sẽ bị người dân trong trấn đuổi giết, cho nên mẹ của nó mới giấu nó vào trong căn nhà ở bên ngoài thị trấn để tránh bị người khác phát hiện ra, mà bây giờ, chúng ta cũng đã trở thành những vị khách ngoại lai vi phạm quy tắc."

Ân Tu đem chuyện mà mình vừa phát hiện lúc đứng ở cửa nói cho Chung Mộ, sau đó chỉ vào quy tắc thông quan phó bản.

Quy tắc thông quan phó bản điều thứ 2: Để cho bé gái hoàn thành tất cả quy tắc trên giấy nhắn của mẹ.

Rồi ngón tay cậu lại dịch chuyển đến chỗ tờ giấy nhắn thứ 2 của người mẹ.

Quy tắc thứ 4 trong giấy nhắn của mẹ: Hãy rời khỏi thị trấn khi đêm đến.

Cuối cùng, cậu chỉ sang quy tắc của Mộ trấn.

Điều thứ 6 trong quy tắc của Mộ trấn: Không được để cho những vị khách ngoại lai đã vi phạm quy tắc sống sót rời khỏi đây.

Chung Mộ nhìn vào ba quy tắc này rồi trầm tư hồi lâu, cậu ta chậm rãi nói: "Nếu chúng ta để cho bé gái rời khỏi thị trấn theo giấy nhắn của người mẹ, thì nó sẽ chết ư?"

Ân Tu gật đầu, bé gái ngồi trên giường thoáng chốc tái cả mặt.

Chung Mộ quét mắt vài lần trên những tờ quy tắc rồi đột nhiên tỉnh ngộ, chỉ vào điều thứ 1 trong quy tắc thông quan phó bản.

"Điều thứ 1 trong quy tắc thông quan phó bản là đặt xác của quái vật lên tế đàn của thị trấn, đây là đang ám chỉ xác của bé gái sao?"

Bé gái bên cạnh run rẩy, mặt nhỏ tái xanh.

**** tuy AT là ngừi chơi thông quan toàn bộ phó bản, nhưng phó bản này đã nâng cấp rồi, nếu để ý thì chi tiết trong truyện từng nhắc đến, và thay cả dị quái, vs lại nghỉ chơi phó bản suốt 6 năm vào lại còn nhớ cái nịt, vì để thông quan toàn bộ ắt phải trải qua rất nhiều thứ, với lại đây là chơi Quy Tắc, chứ ko phải cứ chém bừa không là xong đâu, cho nên ai mà nói AT dân chuyên mà vào lại phó bản cũ thấy cùi bắp là tui giận ó 🫶🫶, gặp tui là tui die từ đầu chứ dễ gì nhớ dc hết quy tắc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.