Để trải chiếu lót cho Kỷ Thương Hải, Lăng Vân Phàm phải dời cái ghế sofa trong phòng khách đi, không còn chỗ ngồi nên cậu ngồi thẳng lên chiếc đệm mềm vừa phủ xong, duỗi chân về phía trước, chắp hai tay lại rồi nói với Kỷ Thương Hải: "Tới đây, ngồi nói chuyện.”
Kỷ Thương Hải ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh Lăng Vân Phàm.
Kỷ Thương Hải suy nghĩ nên bắt đầu từ việc nào, cuối cùng quyết định bắt đầu lại từ đầu, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi, tôi nhờ người giả làm đối tượng đòi nợ đến nhà uy hiếp cậu."
Lăng Vân Phàm hỏi: "Tại sao?" Cậu biết rõ lý do, nhưng chỉ muốn nghe Kỷ Thương Hải tự miệng thú nhận, mới có thể xóa bỏ khoảng cách giữa hai người.
Kỷ Thương Hải: "Bởi người đuối nước sẽ cố gắng hết sức nắm chặt cái phao, tôi nghĩ nếu lúc đó tôi xuất hiện cứu cậu, chắc cậu sẽ dựa vào tôi, như vậy tôi mới có thể dễ dàng đưa cậu về nhà được."
Lăng Vân Phàm nhíu mày, đúng là nghe Kỷ Thương Hải tự miệng nói ra những lời này, sẽ có cảm giác nổi da gà.
Kỷ Thương Hải thấy ánh mắt Lăng Vân Phàm không đúng, vội bổ sung: "Tôi không bảo họ làm cậu bị thương, chỉ bảo họ lôi cậu xuống dưới lầu, khi họ đẩy cậu lên xe, tôi sẽ đến cứu cậu, chẳng ngờ..." Hắn ngưng lại, cảm thấy càng nói càng sai, bèn đổi sang xin lỗi, "Xin lỗi."
"Ha..." Linh Vân Phàn thở dài, "Tiếp đi.”
Kỷ Thương Hải: “Xin lỗi, tôi lắp thiết bị theo dõi và nghe lén ở phòng và điện thoại của cậu."
"Xin lỗi, vì đã nhờ người đánh thương mắt cá chân cậu, bởi cậu muốn rời đi, tôi hoảng quá, tôi không biết phải làm sao cả, không biết phải làm thế nào để giữ cậu ở lại, cách duy nhất tôi nghĩ ra là như vậy, xin lỗi vì đã làm cậu đau.”
"Xin lỗi, vì đã tự diễn trò bị bọn đòi nợ đâm bị thương, lợi dụng sự ân hận của cậu ép cậu xin nghỉ việc."
"Xin lỗi, vì đã bắt cóc cậu bất hợp pháp, hạn chế tự do cá nhân của cậu, khiến cậu ốm.”
Kỷ Thương Hải nói xong, cẩn thận quan sát biểu tình của Lăng Vân Phàm.
Lăng Vân Phàm nhéo lông mày: "Còn nữa không?"
Kỷ Thương Hải suy nghĩ một chút rồi nói: "Còn chuyện của nhà hàng nữa, phải không..."
"Dừng lại." Lăng Vân Phàm bất ngờ mở miệng cắt ngang, "Việc xin lỗi về chuyện nhà hàng, không nên nói với tôi."
Kỷ Thương Hải cúi đầu: "Đúng thế."
Linh Vân Phàn dùng một tay gối đầu suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Sức khỏe của cậu thế nào rồi?"
Kỷ Thương Hải: "Tôi ổn."
"Vậy cứ thế đi." Lăng Vân Phàm đề nghị, "Gần đây quán ăn thiếu người, cậu đi phụ giúp đi, coi như bồi thường cho quán."
"Được." Kỷ Thương Hải lập tức đồng ý, tựa như mặc kệ Lăng Vân Phàm yêu cầu hắn làm gì, hắn đều sẽ nói đồng ý.
"Ừm, vậy mình quyết định như thế đã, tôi gọi điện bảo anh Hùng biết chuyện này." Lăng Vân Phàm nói xong lấy điện thoại ra khỏi túi, gọi cho Trịnh Hùng.
Khi Lăng Vân Phàm cúp điện thoại, cậu đột nhiên cảm thấy một tầm mắt nóng rực, cậu nhìn qua và chạm mắt với đôi mắt đen của Kỷ Thương Hải, bất ngờ nhìn thấy những nỗi buồn và lạnh lẽo cực kỳ sâu trong đôi mắt đen ấy, như muốn lập tức dùng mạng bắt gọn Lăng Vân Phàm lại vậy.
"A..." Kỷ Thương Hải chợt tỉnh táo lại, nhanh chóng cúi đầu bình tĩnh lại cảm xúc.
Lăng Vân Phàm cũng sửng sốt, dừng một chút mới mở miệng nói: "Cái này, Kỷ Thương Hải, ánh mắt kia của cậu..."
Kỷ Thương Hải hoảng sợ xin lỗi: "Thực xin lỗi."
"Không phải, bỗng nhiên sao thế? Sao lại lộ ra vẻ mặt đó?" Lăng Vân Phàm thực sự bị làm giật mình, nhưng sau khi bất ngờ qua đi, cậu lại cảm thấy tò mò hơn, "Tại sao bỗng nhiên lộ ra ánh mắt đó vậy?"
Kỷ Thương Hải nhìn chiếc điện thoại trong tay Lăng Vân Phàm.
"Hử?" Lăng Vân Phàm cố gắng bắt kịp suy nghĩ của Kỷ Thương Hải, "Vì anh Hùng à? Là do tôi gọi anh ấy là anh Hùng? Hay là do tôi gọi điện cho anh ấy?”
Sụp đổ xong, Lăng Vân Phàm bắt đầu an ủi chính mình.
Thôi kệ, lúc mang người ta về thì cậu đã chuẩn bị tâm lý rồi.
Khi cẩn thận suy nghĩ về môi trường lớn lên của Kỷ Thương Hải, việc hắn không trở thành một bản sao của người cha đáng khinh của mình cũng có thể coi là một niềm may mắn giữa những điều không may.
Lăng Vân Phàm hít một hơi thật sâu, nói với Kỷ Thương Hải: "Tôi chỉ xã giao bình thường thôi."
Kỷ Thương Hải: "Ừ, tôi biết."
Lăng Vân Phàm dùng ngón trỏ gãi một bên mặt, cảm thấy hơi xấu hổ.
"Cậu nên hỏi tôi có sợ không, không phải tôi tức giận." Lăng Vân Phàm thẳng thắn nói.
Kỷ Thương Hải nói: "Vân Phàm, tôi yêu cậu."
Lăng Vân Phàm mắng hắn: “Đồ điên."
Kỷ Thương Hải cười: “Đồ điên này rất yêu cậu."
"Cậu giỏi rồi, không hổ danh là cậu." Lăng Vân Phàm không khỏi thở dài, khả năng thích ứng của cậu thật khó tin, thế lại quen với việc Kỷ Thương Hải nói những lời như vậy, cậu chống tay xuống đất đứng dậy, "Đã gần mười một giờ rồi, nhanh chóng tắm rửa đi ngủ thôi, ngày mai nhớ đến nhà hàng phụ giúp."
"Được." Kỷ Thương Hải đồng ý.
Lăng Vân Phàm đi vào phòng tắm tắm rửa, sau đó lấy cho Kỷ Thương Hải một bộ đồ ngủ mới toanh, bảo hắn đi tắm, dù sao hắn cũng mới vừa từ bệnh viện về.
Khi Kỷ Thương Hải bước ra khỏi phòng tắm nóng hổi, hắn phát hiện cửa phòng đã đóng lại.
Dưới khe cửa không có ánh sáng, chắc chắn Lăng Vân Phàm đã đi ngủ.
Kỷ Thương Hải đi đến trước cửa, rất muốn vươn tay kéo nắm cửa ra để vào trong phòng, để Lăng Vân Phàm luôn trong tầm mắt mình.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn cầm lòng được.
Kỷ Thương Hải đặt bàn tay lên cửa, thì thào nói với cánh cửa đã đóng kín: "Vân Phàm, ngủ ngon.”
-
-
Sáng hôm sau, Lăng Vân Phàm bị đồng hồ báo thức trên điện thoại đánh thức.
Cậu chống lại ý muốn ném điện thoại ra ngoài cửa sổ, tắt đồng hồ báo thức và nằm trên giường, nửa tỉnh nửa mê.
Một lúc sau, Lăng Vân Phàm dần dần tỉnh lại, nhớ tới hôm qua mình đã đưa Kỷ Thương Hải về nhà trọ.
Lăng Vân Phàm đứng dậy như một con cá chép, bước ra khỏi phòng và nhìn về phía sàn phòng khách.
Những tấm nệm trên sàn được gấp gọn gàng và đặt vào góc, trong khi tiếng bát đĩa va chạm nhau vang lên từ căn bếp mở cạnh đó.
Lăng Vân Phàm nhìn về phía căn bếp nhỏ, nhìn thấy Kỷ Thương Hải đang đứng trước cửa tủ lạnh đang mở với vẻ mặt bối rối.
“Cậu đang làm gì vậy?" Lăng Vân Phàm ngáp hỏi, dựa vào tường rồi khoanh tay lại.
"Vân Phàm, cậu tỉnh rồi." Kỷ Thương Hải nhìn thấy Lăng Vân Phàm, ánh mắt trở nên dịu dàng, hắn nhịn cảm giác muốn đi tới ôm Lăng Vân Phàm vào lòng, đáp: "Tôi đang xem trong tủ lạnh có gì không, tôi muốn làm bữa sáng cho cậu."
"Tủ lạnh không có gì đâu, không cần phiền vậy. Chúng ta ra ngoài ăn cơm, cậu thay quần áo đi." Lăng Vân Phàm nói.
Kỷ Thương Hải dừng một chút: "Muốn ra ngoài sao?" Không thể không ra ngoài được không?
"Ừ, sáng nay tôi có tiết." Lăng Vân Phàm liếc nhìn đồng hồ, không dám tiếp tục nhàn nhã, lao vào phòng tắm tắm rửa.
Kỷ Thương Hải thở dài, đóng cửa tủ lạnh lại.
Sau khi tắm rửa thay quần áo đi ra ngoài, Lăng Vân Phàm dẫn Kỷ Thương Hải đến một quán ăn sáng gần nhà trọ, mua hai túi bánh bao nóng và sữa đậu nành, đưa một túi cho Kỷ Thương Hải.
Lăng Vân Phàm: "Tôi phải đi học. Hôm nay cậu tự mình đến nhà hàng nhé? Cậu có biết đường không?"
"Ừ." Kỷ Thương Hải gật đầu.
Lăng Vân Phàm lấy trong túi ra chìa khóa nhà thuê cùng 100 tệ đưa cho Kỷ Thương Hải: "Tới tiệm khóa đánh thêm chìa khóa mới cho mình đi."
“Được.” Kỷ Thương Hải lấy chìa khóa và tiền.
Lăng Vân Phàm: "Chỉ đánh một chiếc thôi, đừng có làm gì lung tung."
Kỷ Thương Hải: "...Được."
"Được rồi, tôi đi học đây." Lăng Vân Phàm vẫy tay, đi về phía bến xe buýt.
Kỷ Thương Hải theo sau cậu hai bước.
“Cậu làm gì vậy?" Lăng Vân Phàm quay lại nhìn Kỷ Thương Hải đang theo sau mình.
"Ta muốn tiễn cậu..." Kỷ Thương Hải nói.
Lăng Vân Phàm không từ chối: "Được rồi, cậu có thể đưa tôi đến bến xe buýt."
Kỷ Thương Hải bỗng nhiên mỉm cười.
Bất quá, hắn không chỉ đưa cậu đến bến xe buýt mà còn muốn lên xe buýt cùng Lăng Vân Phàm, nhưng lần này Lăng Vân Phàm không cho phép hắn theo nữa, giữ hắn ở bến xe buýt.
Kỷ Thương Hải chỉ có thể thất vọng đứng ở trạm xe, nhìn xe buýt chở Lăng Vân Phàm rời đi.
Hắn co ngón tay lại, dùng đốt ngón tay ấn vào lông mày, kìm nén sự bực tức rồi đi tìm cửa hàng khóa.
Ông chú lấy chìa khóa và hỏi: "Cậu muốn mài bao nhiêu?"
"Làm hai cái..." Kỷ Thương Hải dừng một chút, "Không cần, một cái thôi."
Ông chú nghe không rõ, yêu cầu hắn xác nhận: “Làm hai hay một?”
Kỷ Thương Hải kiên quyết nói: "Một cái."
Kỷ Thương Hải không ngốc, qua những chuyện đã xảy ra, hắn hiểu rõ nếu muốn tiếp tục ở bên Lăng Vân Phàm, mình được phép làm gì, không được phép làm gì..
Nhận được chìa khóa mới, Kỷ Thương Hải đến quán ăn ‘Ngon Lại Đến’ ở ngõ Nam Khê.
Lúc đến quán mới mở cửa lúc 11 giờ, chưa đến 11h30.
Trịnh Hùng ngậm điếu thuốc, mở khóa cửa treo bên ngoài, phát hiện Kỷ Thương Hải đứng ở cửa.
Thành thật mà nói, với khí chất và vẻ ngoài của Kỷ Thương Hải, nếu không chú ý tới cũng khó.
Trịnh Hùng nói: "Quý khách, quý khách đến sớm quá, chúng tôi còn chưa mở cửa, xin vui lòng quay lại sau 11 giờ 30."
Kỷ Thương Hải nhìn anh: "Tôi tới để phỏng vấn."
“Phỏng vấn?” Trịnh Hùng sửng sốt một lúc, sau đó mới nhận ra: “Cậu là người được Vân Phàm giới thiệu à?”
Kỷ Thương Hải gật đầu.
Vẻ mặt Trịnh Hùng đầy phức tạp, tự hỏi trong bụng Lăng Vân Phàm có cho người này uống phù phép gì hay không mà đem ngoại hình đẹp trai đến làm việc ở nhà hàng nhỏ này.
"Mời vào." Trịnh Hùng mở cửa, để Kỷ Thương Hải vào nhà hàng, sau đó lấy một tờ giấy trắng và một cây bút đưa cho Kỷ Thương Hải, "Viết tên, số điện thoại liên lạc và kinh nghiệm làm việc của cậu. Cậu không cần viết nhiều đâu, chúng tôi cần hiểu sơ sơ thôi là được.”
"Được." Kỷ Thương Hải nhận lấy tờ giấy, tùy tiện tìm một chỗ ngồi, ngồi xuống bắt đầu viết.
Mười phút sau, Trịnh Hùng tiếp nhận lời giới thiệu do Kỷ Thương Hải viết, nhìn hàng ghế chủ tịch tập đoàn Tung Hoành, hít một hơi thuốc thật sâu rồi chậm rãi thở ra: "Chậc...rít..."
Trịnh Hùng lấy điện thoại di động ra, gọi cho Lăng Vân Phàm, buồn bã nói: “Mặc dù thiếu người, nhưng bọn anh không tuyển người bị bệnh ảo tưởng đâu.”
Lăng Vân Phàm: “Cậu ấy không cần tiền lương.”
Trịnh Hùng cúp điện thoại, nói với Kỷ Thương Hải: "Anh bạn trẻ, hoan nghênh cậu gia nhập đại gia đình đoàn kết của chúng tôi!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]