Tại nhà ăn của gia đình, Kỷ Thương Khung không biết tại sao Kỷ Thương Hải lại thở dài, anh nhìn sang phía Dung Trạm để tìm hiểu một chút.
Nhưng Dung Trạm vẫn cúi đầu, không muốn nhìn lên.
Không khí trở nên căng thẳng, lúc này, một giọng nói uyển chuyển từ cửa truyền vào.
Kỷ Phi chậm rãi bước vào bên cạnh chỗ ngồi chính giữa nhà ăn, mở miệng nói: "Đứng đấy làm gì vậy?"
"Cha." Kỷ Thương Khủng đưa tay lên chào.
Kỷ Phi vỗ nhẹ vai của con trai: "Ừ, anh đúng là người bận rộn, muốn gặp anh một lần cũng khó."
Kỷ Thương Khung ngượng ngùng gãi gãi mặt: "Cũng chẳng khó khăn lắm mà, không phải cha vừa gọi con, con liền đến sao. "
Kỷ Phi cười nói: "Anh đã chào hỏi em trai và em dâu của mình chưa?"
Khi Kỷ Phi nhắc đến chữ "em dâu", Dung Trạm run lên, sợ biểu hiện kỳ lạ của mình bị phát hiện. Vì vậy y di chuyển về phía sau lưng Kỷ Thương Hải, cúi đầu thấp xuống.
"Dạ, con vừa tùy tiện tán gẫu với em ấy một chút." Kỷ Thương Khung trả lời.
Kỷ Phi nói: "Được rồi, đừng đứng nữa, tất cả ngồi xuống, gọi quản gia đến mang đồ ăn lên. Khó có cơ hội để cả gia đình đều gặp nhau như thế này, chúng ta nên trò chuyện thật tốt."
Quản gia nghe vậy, lập tức đến kéo ghế cho mọi người ngồi xuống.
Tất nhiên Kỷ Phi ngồi ở vị trí chính, còn Kỷ Thương Khung ngồi ở vị trí bên phải gã. Kỷ Thương Hải và Dung Trạm ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-gia-vo-mat-tri-nho-tinh-dich-noi-toi-la-ban-trai-han/3360831/chuong-43.html