Khi Lăng Vân Phàm chạy đến nhà vệ sinh ở tầng bốn, cậu thấy cửa nhà vệ sinh đã đóng, một nam sinh có dáng vẻ lưu manh đứng khoanh tay trước cửa, nói với những người đang đến: "Cút cút, bên trong đang sửa chữa, đổi chỗ khác đi."
Lăng Vân Phàm lười để nói những điều vô nghĩa với gã, vì vậy cậu đã hất vai nam sinh ra và đá vào cửa.
Cánh cửa không khóa, do bị đá mạnh nên bị đập ngược vào tường phát ra tiếng động lớn khiến các học sinh xung quanh phải ngoái lại nhìn, đồng thời cũng khiến những người bên trong nhà vệ sinh giật mình.
Trong nhà vệ sinh, ba bốn cậu con trai xúm lại một chỗ, tên đầu húi cua hung hăng túm lấy cổ áo Kỷ Thương Hải ép sát vào tường.
Một nhóm ánh mắt đổ dồn về phía Lăng Vân Phàm đang xông vào.
Khi Lăng Vân Phàm nhìn thấy tư thế trong nhà vệ sinh, cậu lập tức khó chịu: "Bọn mày đang làm gì vậy?"
"Mẹ kiếp, đừng nhúng tay vào chuyện của bọn tao!" Vài nam sinh hung hăng chửi rủa.
Lăng Vân Phàm còn mắng to hơn bọn họ: " Ông đây thích quản đấy, mau buông cậu ấy ra!"
Một câu nói như châm ngòi thuốc súng, hai nam sinh xắn tay áo tiến lên đẩy Lăng Vân Phàm ra, Lăng Vân Phàm cũng không chịu kém cạnh mà xô xát với họ.
“Các cậu đừng chạm vào cậu ấy!” Kỷ Thương Hải nhìn thấy Lăng Vân Phàm bị đẩy xuống đất, lo lắng hét lên.
“Được rồi, mày can đảm lên từ lúc nào thế.” Nam sinh đầu húi cua túm lấy cổ áo hắn cười khẩy.
Nhưng điều mà nam sinh tóc húi cua không ngờ đó chính là, Kỷ Thương Hải người từng bị bắt nạt mà chưa từng kêu r.ên lời nào đột nhiên đưa tay ra, nắm lấy cổ tay gã và kéo tay gã ra, sức lực của hắn rất lớn, đến mức không còn chỗ cho nam sinh đầu húi cua có cơ hội chống lại.
“Cmn đừng nhúc nhích!” Nam sinh đầu húi cua lại muốn túm lấy cổ áo Kỷ Thương Hải.
Một giây tiếp theo, Kỷ Thương Hải từ trong túi lấy ra một con dao trang trí, dí vào cổ thiếu niên đầu húi cua.
Nam sinh đầu húi cua đã bắt nạt rất nhiều người, gặp qua rất nhiều người cậy mạnh mà chống trả lại.
Nhưng Kỷ Thương Hải trước mắt lại cùng những người kia hoàn toàn khác biệt, tay cầm dao cực kỳ vững vàng, trong ánh mắt nhàn nhạt sương lạnh như cất giấu những tơ máu.
Khoảnh khắc hai người nhìn nhau, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng nam sinh đầu húi cua, gã lập tức ý thức được, người trước mắt nhất định dám dùng dao cứa cổ mình, người này căn bản là một tên điên.
Ngay trước khi sự tỉnh táo của gã bị ngắt kết nối, có một tiếng rống giận dữ từ cửa truyền tới: " Tất cả dừng lại cho tôi!"
Giáo viên đã đến kịp thời để ngăn chặn trò khôi hài này.
Sau đó, giáo viên xác nhận Kỷ Thương Hải và Lăng Vân Phàm không bị thương, yêu cầu họ nhanh chóng quay lại lớp, đồng thời tức giận gọi điện cho phụ huynh của các em học sinh thích bắt nạt người khác.
Ngoại trừ nam sinh có mái tóc húi cua ra thì không có ai để ý Kỷ Thương Hải đã rút con dao ra cả.
Kể từ ngày đó, những nam sinh đó chỉ thỉnh thoảng chế nhạo Kỷ Thương Hải vài câu, không động tay động chân với hắn nữa.
Mà Lăng Vân Phàm mỗi lần tan học đều sẽ đợi Kỷ Thương Hải về nhà chung, trong trường bắt chuyện với hắn nhiều hơn.
Trong học kỳ đó, thân hình của Kỷ Thương Hải phát triển rất nhanh, trước khi cậu kịp nhận ra, hắn đã cao bằng Lăng Vân Phàm, kể từ khi hắn không còn cúi đầu và lấy mái tóc dày che mặt nữa, những người dán mắt vào hắn ngày càng nhiều hơn.
Vào học kì hai năm lớp 8, có một tiết học thêm trong thời khóa biểu của mọi người: môn sinh lý học.
Những từ liên quan đến đặc điểm thứ hai thu hút sự chú ý của mọi người.
Trong thời gian đó, mọi người luôn thảo luận những việc này sau giờ học.
"Một tháng nữa tớ sẽ phải kiểm tra đặc điểm thứ hai rồi. Tớ lo lắng quá."
"Cha mẹ tớ đều là beta, vì vậy tớ cũng phải là beta."
“ Miễn không phải Omega là được, tớ không muốn uống thuốc ức chế đâu."
"Alpha cũng cần phải uống thuốc ức chế mà."
" Cậu thật ngu ngốc, chỉ cần không muốn uống, Alpha liền không cần uống, Omega có thể làm như vậy sao? Omega về sau chỉ có thể bị khi dễ, để phòng ngừa bị cắn, họ còn phải đeo một chiếc vòng cổ. Con chó nhà tớ mới đeo thứ đó."
"Anh Phàm, cậu không có lo lắng sao?"
Trong khi trò chuyện với nhau, họ đột nhiên gọi Lăng Vân Phàm đang ngồi trên ghế chán nản suy nghĩ xem tối nay ăn gì.
“A?” Lăng Vân Phàm cố lấy lại tinh thần.
“Anh Phàm à, cậu không cần lo lắng!” Bạn cùng bàn khoác lên vai Lăng Vân Phàm, " Khuôn mặt của anh Phàm đẹp như vậy, vừa nhìn liền biết là alpha rồi! ”
" Đúng vậy."Có người đồng ý.
"Đột nhiên, tớ cảm thấy nếu tớ có thể được một alpha như anh Phàm đánh dấu, thì việc phân hóa thành omega cũng không phải là không thể."
"Cút đi, anh Phàm sao có thể thích cậu được."
"Này, tớ có thể dùng pheromone omega để quyến rũ anh Phàm mà."
"Hừ, thật mắc ói, đi sang một bên đi!"
"Đừng tự chọc vào chân mình, một khi omega bị đánh dấu, cả đời này sẽ thuộc về alpha, hối hận cũng vô dụng."
Lăng Vân Phàm đột nhiên nói: "Nếu tớ thực sự là alpha, tớ chắc chắn sẽ không để người bị tớ đánh dấu phải hối hận."
Xung quanh im lặng trong một giây, Các bạn học la ó vô cùng nhiệt tình.
"Quả nhiên là anh Phàm."
" Có lời này của anh Phàm, nếu như tớ thật sự là omega, tớ sẽ dùng pheromone để dụ dỗ anh Phàm, để cậu đánh dấu tớ, ha ha."
Mọi người đang ồn ào thì đột nhiên có người đặt một chai Coca đá lên bàn của Lăng Vân Phàm.
Lăng Vân Phàm sửng sốt một lúc, sau đó ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt đen láy như những vì sao rải rác trong đêm của Kỷ Thương Hải.
"Hả? Tại sao cậu lại đến lớp của tớ?" Lăng Vân Phàm cười nói.
Kỷ Thương Hải: "Tớ xuống căng tin, tiện thể mang cho cậu một chai Coca."
Lăng Vân Pham: "Ha, cảm ơn cậu! Đúng rồi, tiết học cuối cùng sáng nay của cậu là tiết thể dục đúng không? Sau giờ học ở sân chơi đợi tớ, chúng ta cùng nhau về nhà."
"Được." Kỷ Thương Hải gật đầu, hắn liếc xéo những bạn cùng lớp của Lăng Vân Phàm nói muốn dùng pheromone để quyến rũ một cái, sau đó quay người rời khỏi lớp học.
-
-
Sau giờ học, Lăng Vân Phàm nhanh chóng thu dọn cặp sách, vác cặp trên vai, chào bạn cùng bàn trước mặt, ngâm nga một bài hát rồi đến sân chơi tìm Kỷ Thương Hải.
Vừa đến sân chơi đã thấy Kỷ Thương Hải đứng dưới gốc cây đại thụ trước đường băng cao su, ánh hoàng hôn lốm đốm xuyên qua tán lá xanh màu ngọc bích rơi xuống người hắn, nhìn từ xa thật yên bình, khung cảnh đẹp như tranh vẽ.
Lăng Vân Phàm thì thầm trong lòng, nhóc con này thực sự ngày càng cao, không biết là ăn cái gì.
Mặc dù nhìn thấy Kỷ Thương Hải, nhưng Lăng Vân Phàm không bước tới ngay lập tức.
Bởi vì bên cạnh Kỷ Thương Hải có một cô gái, hai người đang nói chuyện, khuôn mặt của cô gái đỏ chót, lỗ tai phiếm hồng, hiển nhiên là có ý tứ với Kỷ Thương Hải.
Lăng Vân Phàm không muốn tiến lên để quấy rối, vì vậy cậu đứng tại chỗ rồi chờ.
Nhưng cậu biết điều không quấy rối, nhưng một số kẻ thì không biết.
Nam sinh đầu húi cua trước đây luôn bắt nạt Kỷ Thương Hải hai tay đút túi quần đi ngang qua, vừa nhìn thấy Kỷ Thương Hải liền thô lỗ cười nói: "Yo Yo Yo, mày đang nói chuyện yêu đương sao? Cần gì phải bận tâm? tháng sau sẽ kiểm tra, hai người bọn mày nhất định sẽ là omega, đều là vật liệu sau này nhốt ở nhà sinh con."
Kỷ Thương Hải khẽ cau mày, còn chưa kịp nói chuyện, phía trước đã truyền đến một trận chửi bới.
Lăng Vân Phàm xắn tay áo đi tới: " Mày đang nói cái quái gì vậy? Buổi sáng ra ngoài không đánh răng sao? Sao miệng thối quá vậy?"
Đầu húi cua biết một mình gã không thể đánh lại Lăng Vân Phàm và Kỷ Thương Hải, vì vậy gã không ra tay, chửi thề những lời tục tĩu, quay người bỏ đi.
Lăng Vân Phàm tức giận muốn mắng đầu húi cua, nhưng lại bị Kỷ Thương Hải ngăn lại.
Kỷ Thương Hải quay đầu nói với cô gái bên cạnh: "Người tôi đợi đến rồi, tôi đi trước."
Không đợi cô gái trả lời, hắn nắm lấy cánh tay của Lăng Vân Phàm, đem người túm đi.
Lăng Vân Phàm vì những lời nói của đầu húi cua mà làm cho tức giận, khi cậu bước ra khỏi cổng trường, sánh vai cùng Kỷ Thương Hải trên đường, cậu không thể không nói: "Tớ nên chửi rủa nó thêm mấy lần nữa, chịu đựng nãy giờ, càng nghĩ càng tức."
Kỷ Thương Hải nghiêng đầu nhìn Lăng Vân Phàm, đột nhiên nói: "Tớ thực sự có thể sẽ phân hóa thành omega."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]