Chương 22
Tạ Trường Sinh đã dùng bữa xong tại tửu lầu cùng Tạ Hạc Diệu và Phương Lăng.
Thế nhưng Tạ Trường Sinh vẫn chưa muốn về, Tạ Hạc Diệu bèn nói sẽ dẫn Tạ Trường Sinh đi dạo bên ngoài.
Bước đi trong khu chợ sầm uất, hai bên đường những quầy bán đồ ăn vặt, bán trang sức, bán son phấn, bán quần áo giày dép, bán tranh chữ nối tiếp nhau.
Tạ Trường Sinh nhìn đâu cũng thấy mới lạ, đi mãi dừng mãi, thấy gì cũng muốn chạm tay vào sờ thử.
Y dừng lại trước một quầy trang sức, cầm lên một chiếc nhẫn đồng buộc chỉ đỏ. Y cũng từng có một chiếc nhẫn kiểu dáng tương tự.
Chỉ có điều là bằng vàng.
Đó từng là của bà ngoại, sau khi bà ngoại qua đời thì để lại cho mẹ, mẹ đeo bị rộng nên dùng chỉ đỏ quấn mấy vòng bên trong nhẫn.
Sau này mẹ mất thì nó thành của y.
Nhất thời Tạ Trường Sinh có chút hoảng hốt.
Khi tỉnh táo lại, Tạ Trường Sinh cảm thấy Tạ Hạc Diệu và Phương Lăng đều đang nhìn mình một cách kỳ lạ.
Tạ Hạc Diệu hỏi: "Nhóc ngốc, đệ thích cái này sao?"
Tạ Trường Sinh không trả lời, cười hì hì đưa chiếc nhẫn lên miệng.
Ông chủ quán vốn tưởng có khách đến, giật mình hoảng hốt đứng dậy định ngăn lại.
Tạ Hạc Diệu cũng vội nói: "Mau đặt xuống, cái này không ăn được!"
Một bàn tay nhanh chóng vươn tới, giật lấy chiếc nhẫn trong tay Tạ Trường Sinh.
Tạ Trường Sinh nhìn bàn tay trống rỗng của mình, ngơ ngác quay đầu lại.
Y nhìn thấy Phương Lăng nhíu mày: "Đừng cái gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-gia-ngu-ta-bi-chuong-an-am-lanh-doi-theo/4818128/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.