Trong hoàng cung.
Đám người La Nhất Phong đang giằng co với người của hoàng hậu và thừa tướng.
La Nhất Phong che chắn trước cửa tẩm cung tiểu thái tử, mắt lạnh xuống âm độ, hắn nhìn Chiêu Dương hoàng hậu, nói:
"Đêm hôm khuya khoắt, hoàng hậu nương nương không ở tẩm cung nghỉ ngơi lại đến đây làm gì?"
"Hỗn xược, bổn cung đến thăm thái tử còn cần ngươi cho phép hay sao?"
"Nương nương đến thăm sao lại mang theo nhiều thị vệ thế kia. Chúng ta phụ trách bảo vệ an toàn của thái tử, xin lỗi không thể để nương nương vào."
"Hừ, từ bao giờ mà đám cận vệ các ngươi có cái đặc quyền này? Mau tránh ra cho bổn cung."
La Nhất Phong nhắm mắt làm ngơ lời của ả, thân thể không buồn di chuyển. Chiêu Dương thấy thế càng thêm tức giận, nàng ta cười lạnh:
"Ngươi cho rằng với mấy tên tép riu các ngươi có thể ngăn cản chúng ta sao?"
"Người đâu, đem bọn chúng bắt lại cho ta." Ả lớn tiếng ra lệnh.
Một loạt âm thanh rút vũ khí vang lên, đám binh lính theo sau tuốt gươm, chĩa mũi giáo tiến về phía La gia huynh đệ. La Nhất Phong không nhiều lời, tay lập tức vận lực tung ra một đám bột phấn, quân cấm vệ loay hoay chống đỡ một lát liền thi nhau ngã xuống.
Chiêu Dương và mấy cấm vệ còn lại: "..."
Có thể chơi như vậy sao? Thế này còn đánh đấm làm gì nữa?
La Nhị Gia liếc mắt nhìn một đám nằm chèo queo dưới đất, khẽ nhếch môi xem thường.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-gia-lam-tan-nuong-ta-bi-phu-quan-giam-long/2730304/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.