TrướcSau Giảo Nguyệt nghe vậy, suýt cắn đứt lưỡi.
Giang Thu Ngư đương nhiên không nói vậy, nhưng Giảo Nguyệt cho rằng, trong lòng nàng chắc chắn nghĩ vậy.Tôn thượng ngại nói thẳng, chỉ có thể nhờ nàng chuyển lời.Nghĩ đến đây, Giảo Nguyệt đánh bạo gật đầu, "Thuộc hạ không dám lừa điện hạ."Nàng không dám ngẩng đầu nhìn biểu cảm của Lâm Kinh Vi lúc này, nhưng cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của đối phương vẫn nhìn chằm chằm nàng, rất lâu không rời đi.Giảo Nguyệt toát mồ hôi lạnh, trong lúc hoảng hốt, nàng như nghe thấy Lâm Kinh Vi cười lạnh.Giảo Nguyệt mở to mắt, lắng nghe, phát hiện tiếng cười đó đã biến mất.Như thể đó chỉ là ảo giác của nàng.Dù Lâm Kinh Vi chưa giận nàng, nhưng Giảo Nguyệt cảm nhận được, tâm trạng của đối phương không tốt.Quả nhiên là giận dỗi.Lâm Kinh Vi mặc đồ đen, thân hình gần như hòa vào bóng tối, nàng nhìn Giảo Nguyệt, trong đầu vang vọng mấy câu nói vừa rồi của Giảo Nguyệt.A Ngư nhớ nàng?Sau khi Giảo Nguyệt rời khỏi Phục Kỳ điện, Lâm Kinh Vi định dùng thủy kính xem Giang Thu Ngư, nhưng nghĩ đến sự nhạy bén của Giang Thu Ngư, nàng lại từ bỏ ý định này.Nàng thừa nhận mình cố ý, cố tình ăn thịt gà trước mặt Giang Thu Ngư, muốn thăm dò phản ứng của nàng.Kết quả không làm Lâm Kinh Vi thất vọng, nhưng nàng vẫn không vui.Nàng quả nhiên không nỡ để Giang Thu Ngư buồn.Lâm Kinh Vi xoa xoa ấn đường, giọng nói thêm phần mất kiên nhẫn, "Ngươi lui xuống đi."Sự mất kiên nhẫn của nàng không phải nhắm vào Giang Thu Ngư, mà là giận mình quá mềm lòng.Nhưng trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-gia-chet-nu-chu-vi-ta-nhap-ma/4692818/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.