Chương trước
Chương sau
Nhan Thanh không quen với lời cảm ơn của Lý Chuẩn, gãi gãi cái ót, ngữ khí có chút mất tự nhiên nói: "Cảm ơn cái gì chứ, nếu không phải cậu giúp tôi thì giờ người bị đưa lên xe cứu thương chính là tôi này."

Lý Chuẩn nhìn về phía Nhan Thanh, cong môi, cười đến mức quá xinh đẹp, nói: "Thực sự thì cậu rất ngốc."

Nhan Thanh: “……”

Đệt. Nếu không phải bị cái cốt truyện ngu dốt này khống chế, cậu làm sao có thể bị một đại thúc cầm dao uy hiếp?

Phòng y tế.

Bác sĩ nghe hết ngọn nguồn sự việc liền khen Lý Chuẩn vài câu, sau đó tiêu độc vết thương cho hắn, băng bó rồi tiêm vắc xin uốn ván.

"Được rồi, mấy ngày này chú ý miệng vết thương, đừng đụng vào nước, còn đây là thuốc hạ sốt, uống sau khi ăn nửa giờ, đừng quên." Bác sĩ nói xong liền đưa thuốc qua, Nhan Thanh lập tức duỗi tay tiếp.

Bác sĩ liếc mắt nhìn Nhan Thanh một cái, chế nhạo nói: "Nhan Thanh, lúc ấy mày cũng ở chỗ đó đi? Sao ở ngay đó mà không giúp đỡ bạn, sao lại để người bên ngoài bắt nạt học sinh trường chúng ta?"

Nhan Thanh làm giáo bá của trung học Thanh Tường, thường xuyên đánh nhau ẩu đả, bị thương càng là chuyện thường ngày, số lần tới phòng y tế còn nhiều hơn về nhà cho nên bác sĩ đã rất quen thuộc cậu.Tuổi tác bác sĩ cũng không lớn, có thể cùng Nhan Thanh xưng huynh gọi đệ.

Gặp mặt nói giỡn cũng là chuyện thường.

Nhan Thanh nhéo nhéo túi giấy, ho nhẹ hai tiếng, nói: "Ầy, là do em không chú ý đến."

Nếu như bị bác sĩ biết kỳ thực Lý Chuẩn là vì cứu cậu nên mới bị thương, đại khái y sẽ hung hăng diễu cợt cậu.

"Được rồi, mấy đứa đi đi, lát nữa anh còn muốn ngủ trưa." Bác sĩ cười cười đẩy hai người ra khỏi cửa.

Nhan Thanh cùng Lý Chuẩn một trước một sau đi ở trên lối nhỏ của hành lang.

Nhan Thanh nhìn chằm cái ót của Lý Chuẩn, lời nói cảm ơn lăn đến bên miệng rất nhiều lần, rồi lại nuốt trở vào.

Cư nhiên bị tên Bug tinh này cứu, còn thiếu người ta một cái ân tình.

Bố cũng quá phế vật.

"Cậu……”

"Cậu……”

Hai người an an tĩnh tĩnh đi rồi một hồi lâu, bỗng nhiên lại cùng nhau mở miệng.

Nhan Thanh đứng lại, nhìn Lý Chuẩn nói: "Cậu nói trước đi.”

Lý Chuẩn cũng nói: "Thôi, cậu nói trước đi.”

Nhan Thanh không muốn nói trước, liếc mắt nhìn cánh tay còn băng bó của Lý Chuẩn nói: "Cậu cứ nói trước đi."

"Cậu sợ dao sao?” Lý Chuẩn hỏi, biểu tình còn thực nghiêm túc.

“Sợ dao? Tôi sao? Vì cái gì? Vì cái gì hỏi như vậy?” Nhan Thanh vẻ mặt mộng bức nhìn Lý Chuẩn.

"Cả hai lần nam nhân kia muốn đâm cậu, đột nhiên thấy cả người cậu cứng đờ không có động tác gì, cho nên tôi phỏng đoán không biết có phải cậu sợ dao không? Tuy nghe có chút kỳ quái, nhưng điều này cũng không phải là không thể."

“Không phải, tôi sao có thể sợ dao, đó chỉ là nhất thời sai lầm mà thôi." Nhan Thanh ngạnh cổ nói.

Bố mới không thèm sợ dao.

Bố là bị uy hiếp.

“Liên tiếp sơ suất hai lần?” Lý Chuẩn lại hỏi.

"Đúng vậy, cả hai lần.” Nhan Thanh không thể giải thích vụ cốt truyện, cũng không muốn thừa nhận chính mình sợ dao, chỉ có thể thừa nhận chính mình sơ suất, tuy rằng lấy cớ này nghe cũng thấy rất ngu.

“Loại sai lầm này nếu lại có lần sau, khả năng sẽ thật sự bị thọc." Lý Chuẩn nói.

“……” Nói rất đúng, nhưng cậu vô kế khả thi nha.

Nếu có thể, cậu cũng muốn có quyền đánh cốt truyện, tự do tự tại mà sống.

“Nếu sợ dao, lần sau cũng đừng làm anh hùng nữa, mặt mũi tuy rằng quan trọng, nhưng không có quan trọng bằng mạng sống đâu." Lý Chuẩn lại nói.

Nhan Thanh ngẩng đầu vừa vặn đối diện tầm mắt Lý Chuẩn, ánh mắt thâm thúy, con ngươi đen bóng, chính là ánh mắt như vậy không hiểu sao khiến cậu nghĩ đây là ánh mắt hắn nhìn sủng vật? 

Lý Chuẩn đây là định thuần phục cậu như mèo hoang sao?

Nhan Thanh bị ý nghĩ của chính mình làm nổi da gà, trong đầu nghĩ linh tinh nhưng ngoài miệng lại nói: "Tôi biết rồi, lần sau sẽ chú ý." 

"Được rồi, biết liền tốt rồi." Lý Chuẩn nói.

"Vừa rồi vì sao cậu lại cứu tôi?" Nhan Thanh hỏi.

“Con người của tôi tương đối nhân hậu, không muốn nhìn thấy chó con mèo con bị thương." Lý Chuẩn cười cười.

“Cho nên cậu xem tôi như con chó con mèo?" Nhan Thanh nghiến răng nghiến lợi tạc mao.

“Có ai từng nói với cậu chưa, khi cậu tức giận đặc biệt giống như một con mèo hoang nhỏ." Khoé môi Lý Chuẩn ngậm cười, lúc nhìn Nhan Thanh đáy mắt đều nhiễm một tầng ánh sáng hơi mỏng. 

Nhan Thanh: "Cậu……”

Đệt. Cậu vốn còn định nghiêm túc nói lời cảm ơn với hắn.

Cảm ơn cái rắm, thọc chết tết đáng ghét này.

Nhan Thanh trở lại phòng học, Từ Khải và Vĩ Ngư lập tức lại đây hỏi han ân cần, thuận tiện để mấy hộp sữa táo đỏ lên trên bàn của Lý Chuẩn.

“Nghe nói táo đỏ bổ máu, cậu vừa chảy nhiều máu như vậy, mau uống cho bổ dưỡng." Từ Khải nói.

"Tôi còn nửa túi táo đỏ do mẹ tôi chuẩn bị, cho cậu đó, mỗi ngày ở ăn mấy viên nha." Vĩ Ngư cũng nói.

“Đúng vậy, vừa rồi cậu chảy nhiều máu như vậy làm bọn tôi sợ muốn chết." Từ Khải nhớ đến hình ảnh hắn máu chảy đầm đìa mà vẫn còn sợ, vội vàng vuốt vuốt ngực.

“Cảm ơn.” Lý Chuẩn cười cười tiếp nhận.

Nhan Thanh nhìn lướt qua Vĩ Ngư và Từ Khải đưa Lý Chuẩn đồ ăn vặt thì hơi áy náy, cảm thấy chính mình cũng nên cho hắn một thứ gì đó, dù sao vì cứu cậu mà hắn mới bị thương.

Cậu đào đào móc móc ở trong ngăn bàn, cuối cùng lấy ra được hai quả quýt vàng tươi ra.

Nhan Thanh đặt quýt lên bàn Lý Chuẩn, nói: "Ba ba cho cậu ăn quýt này."

Lý Chuẩn: “……”

Từ Khải mở to hai mắt nhìn nhìn Nhan Thanh, nhịn không được nói: “Nhan ca, mày quá đáng ghê, Lý Chuẩn vì cứu mày mới bị thương, sao mày có thể ở trong hoàn cảnh này mà còn muốn chiếm tiện nghi của người ta hả?"  

Vĩ Ngư gật gật đầu, nói: "Thật sự rất quá đáng.”

Nhan Thanh nghẹn đỏ mặt, “…… Tao cũng không phải cố ý, chỉ là thuận miệng thôi, đờ mờ, đừng ăn quýt nữa, ừ thì, cảm ơn cậu vì hôm nay đã cứu tôi, cậu muốn cái gì cứ nói với tôi, tôi mua cho cậu."

Nhan Thanh nói, duỗi tay muốn lấy quả quýt về, kết quả còn chưa đụng tới đã bị Lý Chuẩn cầm đi.

Lý Chuẩn cầm quả quýt trên tay tung lên rồi bắt lại, nói: "Không quan hệ, tôi thích ăn quýt."

Nhan Thanh tự thanh tỉnh đầu óc, cảm thấy mình phản ứng hơi thái quá, nhưng hiện tại cướp về cũng không hay lắm, đành phải hỏi sang chuyện khác, cậu quay qua hỏi hai thằng bạn, "Giờ Bạch Dương thế nào rồi?"

Từ Khải nghe đến Bạch Dương thì liền cười với vẻ ngu đần, nói: "Tao đưa cậu ấy đến đồn cảnh sát ghi lại tờ cung, sau đó đưa cậu ấy về tới trước cửa phòng học mới về đây, lúc đầu cảm xúc cậu ấy không ổn định lắm, nhưng lúc sau cũng đã tốt lên rồi.”

Nhan Thanh chớp mi nhìn Từ Khải nói: "Mày không chiếm tiện nghi người ta đấy chứ?"

Từ Khải vội vàng phất tay, vội vàng chối: “Không có không có đương nhiên không có, Omega xinh đẹp như Bạch Dương, một đứa Beta như tao sao dám mơ ước, chỉ là tao cảm thấy mình có thể giúp đỡ cậu ấy nên mới cảm thấy vui vẻ mà thôi."

Nhan Thanh vỗ vỗ vai Từ Khải, nghiêm túc nói: “Không cần tự coi nhẹ mình, mày rất tốt……”

Từ Khải cảm động đến nước mắt lưng tròng, đôi tay nắm lấy móng vuốt  Nhan Thanh, “Nhan ca.”

Nhan Thanh tiếp tục: “Trừ cái mặt to ra thì không còn cái gì xấu."

Hận nhất là khi người ta nói đến khuôn mặt mình, Từ Khải tức giận ném móng vuốt của Nhan Thanh.

"Biến đi thằng cờ hó.”

“Ha ha ha ha ha……” Vĩ Ngư ở bên cạnh cười như được mùa.

“Ha ha ha……” Nhan Thanh cũng nhịn không được đi theo cười rộ lên.

Lý Chuẩn nhìn màn ầm ĩ của ba người, khoé môi cũng giương lên.

Thời điểm bạn cùng bàn tạc mao thật giống như một chú mèo hoang nhỏ đáng yêu, cười rộ lên cũng khá xinh đẹp.

Lần này chuyển trường xem ra là đúng rồi.

Bởi vì màn nhạc đệm này, quan hệ giữa Nhan Thanh và Lý Chuẩn cũng ngoài ý muốn hoà hoãn, cậu vẫn trước sau như một đưa bữa sáng cho hắn.

Buổi sáng mỗi ngày đều là một bộ dáng không tỉnh ngủ, nhìn như không nghe giảng bài, trên thực tế đầu vẫn luôn ở động.

Ngẫu nhiên ngáp một cái liền bị giáo viên gọi tên đứng lên trả lời câu hỏi, còn có thể đáp đúng vấn đề.

Ngay từ đầu các bạn học còn tưởng rằng là cậu may mắn đáp đúng, nhưng theo số lần đáp đúng tăng lên, bắt đầu có người lưu ý đến dị thường, sôi nổi phỏng đoán này rốt cuộc đã xảy ra việc gì? Vì sao giáo bá có danh hiệu đệ nhất học tra bỗng nhiên thông suốt?

Nhan Thanh làm ngơ trước nghi ngờ của mọi người, hành sự vẫn tiêu sái trước sau như một, nên buồn ngủ vẫn là buồn ngủ, nên ăn cái gì thì ăn cái đó, ngẫu nhiên còn mang cơm đi cho Lý Chuẩn.

Ngày tháng cứ thế dần trôi cho đến kỳ thi cuối kỳ.

Trước kỳ thi cuối kỳ, bởi vì biểu hiện xuất sắc của Nhan Thanh, có một số người trong trường mở đánh cược, cược xem quay kỳ thi này Nhan Thanh có tiến bộ không.

Sau khi Nhan Thanh biết, thở mạnh, sau đó nhanh chóng cược là không thể. 

Nhan Thanh là dùng nick clone để cược, cậu không nói chuyện này với bất cứ ai nhưng lại không cẩn thận bị bạn cùng bàn Lý Chuẩn nhìn thấy. 

Lý Chuẩn nhìn cậu không chút do dự cược không thể, nhịn không được cảm thấy tò mò.

Theo lý thuyết, lấy biểu hiện trong một tháng gần đây của Nhan Thanh, không có khả năng cậu không tiến bộ.

Hoặc là nói có lý do đặc thù gì không thể nói hay sao?

Chờ đến ngày thi, hai người vẫn chung một phòng thi.

Hắn vẫn luôn quan sát đến động tĩnh của Nhan Thanh.

Sau khi Nhan Thanh nhận được bài thi, hoả tốc đọc một lần sau đó chơi bút chơi cục tẩy, chơi được nửa giờ, đại khái cảm thấy nhàm chán, bắt đầu cầm lấy bút viết viết vẽ vẽ trên bài thi.

Khoảng cách từ chỗ Lý Chuẩn đến chỗ cậu khá xa, hắn vốn còn tưởng rằng cuối cùng cậu cũng bắt đầu nghiêm túc làm bài.

Thẳng đến khi hết giờ thi, thời điểm Lý Chuẩn mang bài thi lên nộp thì đi ngang qua chỗ Nhan Thanh, nhìn lướt qua bài thi của cậu....... Ô trống để tô đáp án đều vẽ mấy hình thù kỳ lạ. 

Suốt một tiếng rưỡi, một câu hỏi cũng không làm? Toàn bộ thời gian của cậu chỉ để vẽ tranh rồi phát ngốc?

Bạn cùng bàn này của hắn có vẻ có rất nhiều bí mật đây.

Sau khi kỳ thi kết thúc.

Từ Khải được Nhan Thanh bí mật phụ đạo qua, lần đầu tiên khi thi cảm thấy vui vẻ, vừa ra khỏi phòng thi liền gấp không chờ nổi bắt lấy Vĩ Ngư so đáp án.

Hai người cãi cọ ầm ĩ tới trước mặt Nhan Thanh.

Từ Khải kích động hỏi Nhan Thanh: “Nhan ca, lần này mày thi sao rồi? Tao thấy nhiều đề mục tao được mày dạy qua rồi cho nên tao đáp rất nhẹ nhàng, khẳng định lần này tao đạt được chuẩn của toàn khoa không thành vấn đề."

"Ừm.” Nhan Thanh lười biếng nói, cái gì cũng không muốn giải thích.

“Nhan ca, lần này nhiều đề quen như vậy khẳng định không thành vấn đề, lần này chúng ta có thể cá kiếm một chút.” Vĩ Ngư kích động nói.

“Kiếm cái gì?” Nhan Thanh quay đầu liếc mắt nhìn Vĩ Ngư và Từ Khải một cái.

"Mày không biết sao? Trường học có người mở cược, cược xem kỳ thi này mày có tiến bộ hay không, tao với Vĩ Ngư đều cược mày có thể đạt điểm từ 300 trở lên."  Vĩ Ngư nói.

"Chúng mày…… Cược nhiều hay ít?” Nhan Thanh hỏi.

“Tao cược 50 vạn, Vĩ Ngư thì 80 vạn.” Từ Khải nói.

Nhan Thanh ngoài cười nhưng trong không cười nhìn hai người, duỗi tay vỗ vỗ bả vai hai người bọn họ, nói: “Nén bi thương đi, tiền tài chỉ là vật ngoài thân, ném đá xuống sông thì ném, cùng lắm thì học kỳ sau ăn mì gói thôi mà."

“A? Nhan ca, mày có ý gì?” Từ Khải không hiểu.

"Mày đừng nói bọn tao có khả năng thua nhé?" Vĩ Ngư nói chuyện thanh âm đều run lập cập.

Nhan Thanh cười, nói: “Không phải khả năng, là nhất định sẽ thua.”

“A, không thể nào, kia chính là tiền tiêu vặt học kỳ sau của tao đó, nửa năm tiền cơm của tao đó!" Từ Khải tức đến mức khóc ra.

Vĩ Ngư ôm ngực, suy yếu ngã trên người Từ Khải nói: “Mau, đưa tao đi phòng y tế, tao cần hít khí oxy.”

Một nhà vui mừng mấy nhà sầu.

Từ Khải cùng Vĩ Ngư đều thua thảm không nỡ nhìn, chỉ có Nhan Thanh một người kiếm được bộn tiền.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.