Chương trước
Chương sau
Nhan Thanh:???

Đừng nói cậu còn chưa tỉnh ngủ nha?

Nhan Thanh giật mình run lên, phát hiện Lý Chuẩn đang mắng Trương Chí Phong ngồi bàn trên, trong tay Trương Chí Phong đang cầm một bài thi để trống hỏi bài Lý Chuẩn.

Đại khái là do Trương Chí Phong quá ngu ngốc, ngốc đến mức chọc giận Lý Chuẩn, mới khiến hắn nói ra câu "cậu là heo à" kia.

Câu này vừa xuất hiện trong giấc mơ đêm qua làm cho Nhan Thanh nổi cả da gà.

Nhan Thanh bước nhanh qua, đi đến bàn bên cạnh.

“Bang.” Một tay cầm bài thi của Trương Chí Phong lên, nhìn lướt qua rồi đọc một chuỗi đáp án.

“ACDDC CCABB.”

“Nhanh như vậy? Nhan ca, cậu tìm đáp án ở đâu ra vậy?”

Trương Chí Phong trợn mắt há hốc mồm, đối với đáp án cậu đọc ra mà bán tín bán nghi, cho rằng Nhan Thanh thấy qua đáp án ở đâu đó nên mới đọc vanh vách như vậy.

“Ở trong đầu bố đây chứ sao, tránh ra, cậu đang làm tôi phiền." Nhan Thanh thô lỗ mà làm rơi bài thi của Trương Chí Phong, xoay người đối diện với Lý Chuẩn.

Một tay cậu chống ở trên tường, vây Lý Chuẩn ở giữa, hai mắt nhìn nhau, nghiến răng.

"Từ nay về sau cậu không được phép nói mấy lời th ô tục."

Lý Chuẩn cho rằng chính mình nghe lầm, nói: “Không  được nói cái gì?”

“Giống vừa rồi, khi mắng chửi người khác đừng để tôi nghe được, có nghe thấy không?”

Cậu không muốn sinh ra một tiểu ma vương miệng đầy lời th ô tục đâu. 

Lý Chuẩn là ba lớn của nhóc con, sức ảnh hưởng với bé con chỉ sau cậu. Cậu phải tuân thủ quy tắc thai giáo thì Lý Chuẩn cũng phải làm theo thì mới công bằng.

Nhan Thanh tức giận, ánh mắt rất hung, nhưng ở trong mắt Lý Chuẩn thì lại thành bé dễ thương thích xù lông.

Lý Chuẩn thấp thấp cười ra tiếng, thanh âm tràn ngập từ tính, "Không phải cậu còn nói lời th ô tục nhiều hơn tôi sao? Sao bây giờ lại không cho tôi nói rồi?" 

“Về sau tôi không nói nữa.” Nhan Thanh thề son sắt, “Không bằng như vậy đi, chúng ta đánh cược, từ giờ cho đến khi tốt nghiệp không được nói lời th ô tục, nói một lần sẽ trừng phạt một lần."

Ánh mắt Lý Chuẩn sáng rực lên, tràn ngập hứng thú nói: "Trừng phạt như nào?"

“Còn chưa nghĩ ra, tóm lại cứ như vậy trước, nếu là đàn ông thì chấp nhận cá cược đi." Vẻ mặt Nhan Thanh tương đối nghiêm túc.

Lý Chuẩn thoáng nhìn thấy đồng phục cậu thắt nút cà vạt sai rồi, đưa tay cởi bỏ rồi thắt lại giúp cậu. Sau đó nhẹ nhàng vuốt vuốt áo cho phẳng xuống, khi bàn tay to đụng phải bụng nhỏ làm Nhan Thanh sợ tới mức thu tay về che lại.

“Đừng lộn xộn.”

"Được, tôi đồng ý, nhưng cậu nói rồi đấy, dù là loại trừng phạt gì thì cũng không được đổi ý đâu." Lý Chuẩn đưa tay ra làm dấu móc ngoéo. 

Nhan Thanh câu lấy ngón tay hắn, nói: “Ngoéo tay."

Nửa giờ sau, Nhan Thanh nghĩ lại tới một màn này, xấu hổ đến mức muốn xuyên thời gian về đập mình thành đầu chó.

Cậu rốt cuộc là bị động kinh cái gì mới có thể nghĩ ra loại cá cược này với Lý Chuẩn?

Rõ ràng còn có nhiều biện pháp tốt hơn để Lý Chuẩn không nói tục.

Cuối cùng ma xui quỷ khiến chọn biện pháp tệ nhất.

Mé.

Tức chết bố.

Nhan Thanh lật sách xoạch xoạch, nghiến răng ken két.

Tan học, Nhan Thanh thấy thân thể không thoải mái, trên đường về nhà liền đến phòng khám tư nhân kia một chuyến.

Tới phòng khám, lại nhìn thấy bên trong có vài người đang xếp hàng, có bà mẹ mang theo con, cũng có người cùng chồng tới.

Nhan Thanh một mình một người tới phòng khám, cuối cùng trở thành sự tồn tại đặc biệt.

Mọi người đều sôi nổi nhìn cậu, tò mò không biết vì sao một cậu học sinh lại đi tới phòng khám một mình.

Nhan Thanh nhìn thấy nhiều người như vậy, trong lòng rất có áp lực.

Nhưng cậu không dám đến các phòng khám khác, đành phải trốn trong phòng nghỉ của bác sĩ rồi chờ đến lượt.

Mười mấy phút sau, bác sĩ vội vàng đi đến, sờ sờ đầu cậu, nói: "Tiểu khả ái, bây giờ tôi đang bận, bên ngoài có bé đau bụng còn đang nháo, tôi đi xem cho bé con trước, cậu chờ tôi một lúc nha?"

Nhan Thanh chỉ là không quá thoải mái, nhưng cũng không quá nghiêm trọng, tới phòng khám cũng chỉ là để trấn an bản thân, gật gật đầu, "Tôi có thể chờ."

“Cảm ơn cậu.” Bác sĩ xoa xoa đỉnh đầu Nhan Thanh.

Sau khi bác sĩ rời khỏi thì rất lâu vẫn chưa thấy trở về.

Nhan Thanh ở phòng khám chờ đến nhàm chán, liền chơi trò chơi.

Ước chừng đợi hơn một giờ, cậu bỗng nhận được tin nhắn của Lý Chuẩn.

Nhìn thấy tin nhắn của Lý Chuẩn, cậu bị doạ đến mức đột nhiên đứng lên, ghế dựa lảo đảo suýt ngã.

【 Lý Chuẩn 】: Cậu không có ở nhà sao? Tôi làm cơm rang thịt bò cho cậu nhưng không thấy cậu ở nhà. Lúc chuẩn bị đi thì có người mang đồ chuyển phát nhanh tới, tôi thuận tay ký nhận cho cậu rồi.

Nhan Thanh lập tức nghĩ tới nội dung chuyển phát nhanh, sợ tới mức mặt mũi trở nên trắng bệch.

Cậu đang chuẩn bị hỏi Lý Chuẩn có mở ra hay không thì lại nhận được tin nhắn mới.

【 Lý Chuẩn 】: Giờ cậu không ở nhà nên tôi mang đồ về nhà tôi trước nha, khi nào cậu về tôi sẽ đưa qua cho cậu. 

Nhan Thanh cảm thấy tim mình sắp rơi ra ngoài rồi.

Cậu trực tiếp gọi điện thoại qua cho Lý Chuẩn.

“A lô.” Thanh âm trầm thấp đầy từ tính của Lý Chuẩn truyền đến.

“Không cần lấy đi, cậu đặt trước cửa nhà giúp tôi là được." Nhan Thanh sợ Lý Chuẩn mang đồ đi sẽ không cẩn thận nhìn thấy bìa mấy quyển sách. 

“Nhưng bây giờ trời sắp mưa rồi, đặt bên ngoài có thể sẽ bị ướt, tôi thấy đây chắc là sách, để ngoài chắc chắn sẽ thấm nước.” Lý Chuẩn nói.

“Không, không cần, tôi cho cậu mật khẩu cửa nhà tôi, cậu đi vào rồi giao cho Cơ Khí quản gia, nó sẽ cất đồ giúp tôi."

Nhan Thanh hận không thể bay về ngay lập tức, đoạt lấy đồ chuyển phát trong tay Lý Chuẩn lại. 

Trong lòng cũng yên lặng cầu nguyện ngàn vạn lần đừng để cho hắn thấy đồ vật bên trong.

“Cũng được, vậy cậu nói mật mã đi.”

Nhan Thanh nói mật mã cho Lý Chuẩn.

Mới vừa nói xong, cửa phòng nghỉ bị đẩy vào, âm thanh bác sĩ đồng thời vang lên.

“Tiểu khả ái, chờ lâu rồi sao?”

"Bụp.” Nhan Thanh trực tiếp cúp điện thoại.

Trái tim thình thịch thình thịch kinh hoàng, cảm giác khẩn trương y như hẹn hò tình nhân sau lưng chồng vậy.

“Bác sĩ, bệnh nhân bên ngoài đều khám xong rồi sao?"  Nhan Thanh hít sâu một hơi, chậm rãi phun ra.

Bác sĩ đi đến trước mặt Nhan Thanh, dùng ống nghe bệnh kiểm tra nhịp tim cậu, nói: "Sao lại thế này? Sao nhịp tim lại đập nhanh như vậy?"

Nhan Thanh dùng tay phẩy phẩy, nói: “Có thể là thời tiết oi bức đi, nơi này cũng có chút nóng.”

Cậu nói xong liền đi đến cửa sổ, trực tiếp kéo rèm ra. 

Ánh mặt trời chiếu ánh sáng vào trong cửa sổ.

"Không thấy thoải mái ở chỗ nào sao?" Bác sĩ để Nhan Thanh ngồi vào giường bệnh, bắt đầu kiểm tra thân thể cho cậu.

Cùng lúc đó, Lý Chuẩn mở cửa nhà Nhan Thanh ra, ôm đồ chuyển phát nhanh đi vào.

Cơ Khí quản gia lộc cộc đi ra, nhìn thấy người đến là Lý Chuẩn mà không phải Nhan Thanh, nói: "Mời gửi mật mã xác nhận là khách, nếu không sẽ trực tiếp báo nguy."

“991314.”

“Mật mã chính xác, xin mời vào nhà.”

Cơ Khí quản gia mang dép trong nhà của khách mang đến, để trước mặt Lý Chuẩn, nói: "Mời khách nhân vào bên trong chờ một lát, chủ nhân vẫn chưa trở về, có cần uống nước không?"

Lý Chuẩn được Cơ Khí quản gia dẫn dắt, ôm một hộp sách đi vào trong nhà.

“Xin hỏi là uống nước lọc hay đồ uống khác?”

"Nước, cảm ơn.”

Cơ Khí quản gia tri kỷ mà rót nước cho Lý Chuẩn, Lý Chuẩn đưa hộp cơm rang thịt bò cho nó, nói: "Đây là cơm chiều cho chủ nhân của mày, cất đi, chờ khi nào cậu ấy quay lại thì cho vào lò vi sóng hâm lại."

Bệnh viện.

“Bác sĩ, vấn đề của tôi có nghiêm trọng không?" Nhan Thanh nhìn vào mắt bác sĩ hỏi.

Bác sĩ tháo ống nghe xuống, dùng sức xoa tay cho nóng, sau đó vén vạt áo Nhan Thanh lên, đặt bàn tay lên bụng cậu, "Như vậy có cảm giác gì không?"

Nhan Thanh cảm thụ trong chốc lát, lắc đầu nói: “Không có cảm giác.”

"Vậy thì không có việc gì, cậu là Omega cao cấp, người kia cũng là Alpha cao cấp, hai người kết hợp lại thì dù là A hay O thì 90% bé con cũng sẽ trở thành một A hoặc O cao cấp.”

Bác sĩ thu hồi tay, kéo áo Nhan Thanh xuống, tiếp tục nói: "Bé con của AO cao cấp sẽ có tinh thần lực rất mạnh, từ nhỏ đã cảm nhận được hai ba ba thân cận, cũng thích thân cận như vậy. Quan trọng hơn là hai người phải thường xuyên âu yếm vỗ về bé con, như vậy bé con lớn lên sẽ càng khoẻ mạnh."

Nhan Thanh ôm bụng cách áo đồng phục, không dám tin tưởng nói: "Nó vẫn chưa đến hai tháng mà đã hiểu sao?"

Này cũng quá ghê gớm rồi.

Mỗi ngày cậu đều không ngừng hít trộm tin tức tố của Lý Chuẩn đã ghê gớm rồi, chẳng lẽ còn phải năn nỉ hắn mỗi ngày đều phải sờ bụng mình sao?

Lại không phải là người yêu, ai lại làm hành vi thân mật như vậy chứ?

"Cậu uống hết thuốc lần trước rồi đúng không? Giờ tôi sẽ kê cho cậu một đơn nữa, mỗi ngày uống hai lần, uống sau khi ăn, đều là thuốc bổ an thai, không cần lo lắng sẽ có bất kỳ tác dụng phụ nào." Bác sĩ đứng dậy kê thuốc cho Nhan Thanh.

Nhan Thanh ngồi ở mép giường ngoan ngoãn chờ đợi.

Trong lúc bốc thuốc, bác sĩ vẫn tìm đề tài nói chuyện phiếm cùng Nhan Thanh, "Trạng thái hôm nay của cậu rất ổn định, so với lúc trước thì tốt hơn nhiều, có phải quan hệ với người kia tốt hơn nên càng thân cận hơn không?"

Nhan Thanh hơi đỏ mặt, sau đó nói ra chuyện cậu hít trộm tin tức tố của Lý Chuẩn ra.

“Ha ha ha, như vậy cũng được, được rồi, thuốc cho cậu đây, có việc gì nhớ đến tìm tôi."

“Cảm ơn bác sĩ.”

“Không cần khách khí, không phải tôi nói rồi sao, lần đầu tiên thấy cậu rất hợp mắt, nhìn thấy cậu liền cảm thấy vui vẻ."

Nhan Thanh cảm thấy mình ở phương diện nào đấy thì vẫn rất may mắn.

Nhưng cậu không có thời gian tiếp tục ngây người ở chỗ này, tạm biệt bác sĩ xong liền vội vàng chạy về nhà.

Xa xa liền nhìn thấy đèn trong nhà sáng lên.

Nhan Thanh nhìn thấy ánh đèn, trong lòng lộp bộp, bước chân trở nên nhanh hơn.

Chờ cậu thở hồng hộc xuất ở trước cửa, vừa vặn nhìn thấy Lý Chuẩn và Cơ Khí quản gia đang vây quanh hộp chuyển phát nhanh của cậu, ngón tay quản ra cong lại, chuẩn bị mở đồ bên trong ra.

“Không thể.”

Nhan Thanh giày cũng chưa đổi, chạy vọt về phía trước.

Cậu định che hộp lại không để nó mở ra, kết quả bổ nhào lên người Lý Chuẩn, đè hắn xuống đất.

Chung quanh một mảnh yên tĩnh, chỉ còn lại sự xấu hổ hiện hữu.

Nhan Thanh vừa muốn đứng dậy, phát hiện bụng nhỏ truyền đến cảm giác nóng hầm hập, y như cảm giác khi ở trong trường.

Nhóc con này đúng là rất thích một người ba ba khác của nó.

Rõ ràng người mang thai nó là người ba này mà.

Hừ ╭(╯^╰)╮

Nhóc thối, chờ khi sinh con ra ba ba sẽ đánh mông con.

“Không có việc gì đi? Có bị đau ở chỗ nào không?" Lý Chuẩn không vội vã nâng cậu dậy, vẫn duy trì tư thế cũ, nhẹ nhàng vuốt ngốc mao trên đầu Nhan Thanh.

Nhan Thanh lấy lại tinh thần, phát hiện mình vẫn đè trên người Lý Chuẩn, mặt đỏ hơn vài phần, chống tay đứng lên.

Cậu quay đầu nhìn thấy hộp đồ vẫn chưa hoàn toàn mở ra, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, nói: "Cảm ơn cậu ký nhận đồ chuyển phát nhanh giúp tôi nha."  
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.