"Không cần khách khí.”
Một tay Lý Chuẩn ôm eo cậu, không nhúc nhích.
Nhan Thanh nhớ tới, bàn tay đặt trên eo rõ ràng sử dụng nhiều lực, đè nặng không cho cậu cử động, Nhan Thanh không thể bò dậy mà ngày càng dán chặt.
Nhóc con lại vì ba ba khác của nó mà vui mừng, Nhan Thanh lại muốn khóc.
Thằng chó Lý Chuẩn này rốt cuộc muốn làm gì?
“Vừa mới đi đâu vậy?” Lý Chuẩn xác nhận cậu không té bị thương, lập tức thay đổi sắc mặt.
“Cái, cái gì đi chỗ nào? Tôi đâu có đi chỗ nào đâu."
"Ánh mắt cậu chột dạ kìa." Lý Chuẩn không lưu tình chút nào mà chọc thủng Nhan Thanh.
“Ai, ai chột dạ, tôi không có, cậu đừng có mà nói bừa." Nhan Thanh vì chứng minh mình không có chột dạ, trợn tròn mắt nhìn vào mắt Lý Chuẩn.
Một đôi mắt màu đen trong suốt đang toả sáng, thẳng tắp nhìn Lý Chuẩn.
Lý Chuẩn bị nhìn chằm chằm đến mức trái tim lỡ nửa nhịp, ánh mắt đảo qua bờ môi căng mọng của cậu rồi cưỡng bách dời đi, giọng nói khàn khàn: "Lúc nãy ai kêu cậu là tiểu khả ái?"
Nhan Thanh chớp chớp mắt, nỗ lực tỏ vẻ vô tội, trong đầu lại giống như có hai chiếc xe đâm vào nhau, ma sát ra tia lửa.
Mẹ ơi, cuối cùng vẫn bị hắn nghe thấy được.
“Ha ha ha…… Cái gì tiểu khả ái chứ, chắc chắn cậu nghe lầm rồi." Nhan Thanh nhếch miệng, cười như một chuỗi chuông bạc êm tai, thừa dịp Lý Chuẩn ngây người thì nháy mắt đẩy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-gia-a-bai-lo-toi-mang-thai-con-cua-phan-dien/2826033/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.