Không thấy Mặt Trời đâu nữa.
Dung Dữ vốn tưởng Yến Chiêu đang đùa với hắn thôi nên cực kỳ nghiêm túc đi tìm một hồi. Nhưng cả trong lẫn ngoài vương cung, tìm khắp nơi vẫn không thấy bóng dáng người nọ.
Hôm nay không thấy Mặt Trời nhô lên, vậy cũng không ở trên trời.
Dung Dữ tóc tai rối bời quay lại tẩm cung, ngồi trên chiếc giường lộn xộn hơi nhíu mày, trên gương mặt có mấy phần mệt mỏi: "Mặt Trời, ra đi, đừng quậy nữa."
Yến Chiêu đứng trước mặt hắn, muốn nói y ở đây, không quậy, cũng không hề đi.
Nhưng Dung Dữ không nhìn thấy.
Dung Dữ im lặng ngồi sững người chốc lát, đi đến trước gương trang điểm đoạn cầm lên dây buộc tóc đỏ Yến Chiêu tặng hắn.
"Sẽ không phải vì ta nói anh rất nghèo, chỉ tặng mỗi vòng ngọc nên anh ra ngoài đào thiên tài địa bảo về cho ta chứ?" Dung Dữ ngồi xuống, cột dây buộc tóc lên đuôi tóc mình, "Kẻ ngốc này, ta chỉ nói đùa thôi mà."
Dây buộc buộc lần đầu không chặt, Dung Dữ gỡ xuống buộc lại, nhỏ giọng oán trách: "Anh không ở đây, ngay cả buộc tóc ta còn không buộc chặt được, cũng không quen người khác phục vụ. Mặt Trời à Mặt Trời, anh phải nhanh trở lại đi thôi. Bất ngờ anh cho ta không hề vui, mà là sợ hãi."
Yến Chiêu bước đến sau lưng hắn, theo bản năng muốn vươn tay buộc tóc cho Dung Dữ, nhưng ngón tay lại xuyên thẳng qua mái tóc, cả tóc cũng không cầm lên được.
Tuy y đặt mình vào thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-gay-thu-voi-chu-than/3558069/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.