"Tiểu Liên Hoa." Yến Chiêu rủ mi mắt nhìn hắn, "Vợ chồng không phải tùy tiện là làm được, hai người cần phải thích nhau, là sự yêu thích độc nhất vô nhị. Em hiểu không?"
Y nghĩ bây giờ Dung Dữ còn chưa hiểu tình cảm sâu sắc như yêu mà chỉ là không nỡ để người bạn như y rời đi, nên mới dùng bất kỳ cách gì để giữ y ở lại. Đây không phải Dung Dữ yêu y, chẳng qua là sợ cô đơn.
Dung Dung của y vĩnh viễn kiêu ngạo như thế, không bao giờ hèn mọn.
"Ta hiểu, Mặt Trời." Dung Dữ nói.
"Ta thích anh."
Yến Chiêu sững người.
"Anh tưởng ta không hiểu gì cả nhưng ta thông minh thế, cũng đã gặp rất nhiều phong hoa tuyết nguyệt* ở nhân gian sao ta còn không hiểu. Trước kia cứ ngỡ anh sẽ không đi, ta không muốn thừa nhận thôi, muốn chờ anh nói trước. Loại chuyện như thổ lộ này kiểu gì cũng phải là anh nói trước đúng chứ?" Dung Dữ trề môi, giương mắt nhìn thẳng y.
(*Tình yêu nam nữ)
- --- Ta yêu em, hắn muốn nhận được ba chữ này. Từ một Ma Vương không biết yêu, sau khi lĩnh ngộ được ý nghĩa của chữ này, hắn hy vọng có người chủ động nói yêu hắn.
Hắn ngưỡng mộ những người phàm được yêu, những sinh linh được bảo vệ ấy. Có lẽ bọn họ nhỏ yếu nhưng lại nhận được tình yêu mà hắn chưa bao giờ có được.
Hắn thầm thích một vầng thái dương, cũng muốn vầng thái dương ấy thích hắn.
"Ta..." Đáy lòng Yến Chiêu chấn động, không thốt nên lời.
Nhưng ta không dám mạo phạm em.
"Nếu không thích, ai lại bằng lòng bên anh một ngàn năm? Bỏ lại cuộc sống vui chơi nơi Ma cung rồi cùng anh lưu lạc chân trời? Mới đầu quả thật ta chỉ muốn vui đùa nhưng sau đó là cam tâm tình nguyện. Anh dạy ta yêu thế gian, chẳng lẽ chưa từng nghĩ tới ta sẽ yêu anh? Mặt Trời, ta không tin anh không nghĩ như vậy."
"Ta thích rất nhiều thứ trên thế gian này, nhưng yêu thích đó không giống như thích anh. Mèo con chết rồi, nếu nó hạnh phúc ở kiếp sau ta sẽ buông tay, nhưng ta không buông được anh. Anh không được đi, nếu anh đi ta cũng phải đuổi đến kiếp sau tìm anh, bất kể là thế giới anh sinh ra hay thế giới anh đến. Anh không thể hạnh phúc cùng người khác, anh cũng không thể cô độc cả đời." Dung Dữ siết chặt tay áo y phát nhăn, từng chữ như châu ngọc, "Ta không cho phép quãng đời còn lại của anh không có ta."
Không phải "Không muốn cuộc đời còn lại của ta không có anh", mà là "Không cho phép quãng đời còn lại của anh không có ta".
Ngay cả tỏ tình Hồng Liên Nghiệp Hỏa cũng bá đạo và nóng bỏng đến thế.
Dung Dữ nhìn Yến Chiêu, ánh đỏ trong mắt như thiêu đốt rực cháy.
"Nếu anh đến đây vì ta, vậy anh có thích ta không?"
Đôi mắt nhìn xuống của Yến Chiêu xẹt qua chút ánh sáng lấp lánh, y không lên tiếng, đột nhiên cúi người dùng một nụ hôn trả lời vấn đề này.
"Tiểu Liên Hoa, ta không chỉ thích em." Yến Chiêu nhỏ giọng nói, "Ta yêu em."
Ta yêu em sâu đậm.
Trong gương hiện lên hai bóng người ôm hôn nhau, nóng như lửa lại si mê quấn quýt.
Dung Dữ hỏi: "Bây giờ chúng ta có được xem là ở bên nhau không?"
Yến Chiêu đáp: "Ừ."
Mi mắt Dung Dữ cong cong: "Chúng ta thành thân đi."
Yến Chiêu nói: "Được."
Dung Dữ cong khóe môi, không chút chần chừ hôn y một cái: "Mặt Trời, ta yêu anh."
- --
Hôn lễ bắt đầu khua chiêng gõ trống chuẩn bị.
Trên danh nghĩa Ma Vương là phu, Thần Mặt Trời là thê, cuộc hôn nhân này là Ma Vương đón (dâu) Mặt Trời --- với tính tình của Dung Dữ, hiển nhiên không thể mới tìm người yêu đã nhường ngôi vua của mình lại.
Yến Chiêu không quan tâm ai lấy ai cưới, đây đều là cách nói của người phàm. Chỉ cần y và Dung Dữ ở bên nhau thì dù có thân phận gì cũng được.
Đó giờ Ma Vương thích phô trương, chuyện quan trọng bậc này lại càng thêm xa xỉ, đưa tin khắp nơi, cả ba giới đều biết Ma Vương sắp cưới.
Nói đến đây bọn họ cũng bực bội, không biết Thần Mặt Trời đó từ đâu nhô ra? Trước giờ chưa ai nghe nói. Chỉ biết đột nhiên có một ngày, một Xích Kim Diệu Nhật xuất hiện lơ lửng giữa trời, thế giới ngập tràn ánh sáng. Cũng từ ngày đó Ma Vương không đi gây sóng gió nữa.
Thiên đế từng báo hiện tượng lạ này cho Chủ Thần, người nhận được tin tất nhiên là Yến Chiêu, y chỉ trả lời một câu "Đừng quan tâm".
Thiên đế mù mờ chẳng hiểu, nhưng nếu cấp trên đã lên tiếng thì chỉ đành mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nhưng bây giờ hắn lại có chút đứng ngồi không yên. Sao Ma Vương lại thành thân với Thần Mặt Trời nọ?! Theo Thiên Thư đã viết, Dung Dữ phải cưới con gái hắn mới đúng!
Dung Dữ vốn là đứa con số mệnh, sống chết có liên quan đến tồn vong của thế giới. Thiên Thư xác định vô số năm sau Dung Dữ sẽ trở thành một tồn tại vô địch trong cả tam giới, nhưng có công chúa Thiên Tộc kiềm chế nên sẽ không gây ra họa lớn. Hiện nay Thiên giới vẫn áp chế được Ma Vương, chẳng qua Thiên giới không để ý tới mà thôi, bọn họ không thể giết đứa con số mệnh nên cần gì phải phí công vô ích? Chờ ngày công chúa Thiên Tộc chinh phục trái tim Ma Vương là được.
Nếu không có tầng quan hệ này sao Thiên giới chẳng thèm ngó ngàng gì đến mấy chuyện Hỗn thế Ma Vương làm, mà không bóp chết từ trong nôi?
Nhưng hôm nay Ma Vương thành thân, không phải cưới công chúa Thiên Tộc mà là một vị thần không rõ lai lịch, còn là nam, chuyện này đã chệch hướng với những điều được đặt ra.
Vi phạm Thiên Thư chính là nghịch lại pháp tắc. Pháp tắc là điều kiện cần để đảm bảo một thế giới vận chuyển ổn định, nó lập ra quy tắc đầy đủ nhất, Thần Bảo Vệ phải duy trì quy tắc đó mới mang đến bình an và phồn vinh cho muôn vàn thế giới.
Một nước không thể không có pháp luật, thế giới không thể không có pháp tắc. Nếu như thần linh là cảnh sát hay thẩm phán, thì pháp tắc chính là pháp luật.
Thiên Đế gấp đến độ chuẩn bị mở cuộc họp khẩn cấp, nghiên cứu phương án phá hỏng hôn lễ này. Tuy nói thà phá mười ngôi miếu còn hơn huỷ một cọc hôn nhân, nhưng nếu để hôn lễ diễn ra thành công vậy thế giới sẽ đi đời!
Nhưng còn chưa tổ chức hội nghị hắn lại nhận được tin của Chủ Thần.
Vẫn là ba chữ, đừng quan tâm.
Thiên đế choáng váng. Chủ Thần đại nhân không phải nên trấn thủ ở Vạn Thần Giới ư?
Sao hai lần đều chú ý đến thế giới nhỏ của họ...
Nếu Chủ Thần đại nhân đã nói đừng quan tâm, thế họ mặc kệ hắn... Sẽ không sao chứ?
Thiên đế nào nghĩ đến, lần này là Chủ vạn thần phạm luật.
Một nơi trong cung điện Ma Vương, Yến Chiêu vừa hạ lệnh đừng quan tâm đã khuỵ một chân xuống hộc máu.
Thần Pháp Tắc giận khó nhịn: "Ngươi lấy quyền mưu tư, còn nhớ trách nhiệm Chủ Thần!"
Lần này ngay cả "Nhữ" Pháp Tắc cũng không dùng, có thể thấy nó cực kỳ tức giận.
Chuyện mà Yến Chiêu đang làm tồi tệ giống như thẩm phán đứng đầu tòa án tối cao phạm luật, còn bảo viên Chấp Hành không được điều tra kĩ.
Dung Dữ vốn nên ở bên công chúa Thiên Tộc, dưới tình hình cực kỳ bất đắc dĩ cục Quản Lý Thời Không mới phái Thần sử đi công lược, phương án chủ yếu vẫn là làm mai cho hắn và công chúa Thiên Tộc. Sứ mệnh của họ chính là bảo vệ pháp tắc.
Ma Vương và công chúa Thiên Tộc mới là nhân duyên trời định, thế nhưng Yến Chiêu lại nhanh chân giành trước, cắt đứt khả năng của Dung Dữ và công chúa Thiên Tộc.
Đây là đang làm trái mệnh trời, Dung Dữ đã vậy, Yến Chiêu cũng như vậy. Thân là Chủ vạn thần phải là người tuân theo thiên mệnh nhất, làm trái ý trời tội thêm một bậc.
"Ta đã sớm nói ta không xứng đảm nhiệm tôn vị Chủ Thần." Yến Chiêu lau máu bên môi, "Ta chỉ biết hắn nói, hắn sẽ không buông tay ta, không cho phép ta yêu người khác. Ta cũng sẽ không bỏ rơi hắn, sẽ không đứng nhìn hắn bên người khác, cho dù cái gọi là thiên mệnh cũng đừng hòng phá hoại nhân duyên của chúng ta."
Thần Pháp Tắc: "Các ngươi không có nhân duyên, chỉ có nghiệt duyên."
"Lương duyên hay nghiệt duyên, không phải trời định, là do chúng ta định." Yến Chiêu ngẩng đầu, tròng mắt kim sắc đầy kiên định.
Thần Pháp Tắc giận đến cười: "Ngươi có từng nghĩ rằng, nếu không có ngươi hắn sẽ an ổn ở bên công chúa Thiên Tộc, đèn hồn sẽ không tắt, thế giới 6666 sẽ không sụp đổ. Tạo thành đau khổ của hôm nay, không phải nghiệt duyên thì là gì?"
"Nhưng lúc ta gặp hắn, hắn cũng đã thoát khỏi vận mệnh đến tìm ta, sao ta có thể không yêu hắn đây. Khi ta yêu hắn, hồn hắn đã tan, sao ta có thể không đi cứu hắn?" Yến Chiêu chậm rãi nói, "Muôn vàn thế giới có vô số sinh linh, vì sao chỉ giữa ta và hắn lại có một vòng tuần hoàn như vậy? Đây là duyên phận của ta và hắn. Tuy là nghiệt duyên, cũng là lưỡng tình tương duyệt chân chính, chỉ là hơi khó khăn... Chẳng lẽ lại không thắng nổi mối lương duyên trời ban?"
Thần Pháp Tắc: "Bây giờ ngươi quay về Vạn Thần Giới còn được làm Chủ Thần. Nếu vẫn chấp mê bất ngộ (u mê không tỉnh),lực lượng vi phạm thề nguyền sẽ vĩnh viễn hành hạ ngươi."
"Pháp Tắc, ta đã cho ngươi hai Chủ Thần cai quản Vạn Thần Giới, ngươi hà tất phải cố chấp với ta?"
Trong lòng Yến Chiêu đã biết câu trả lời. Lúc y nhận chức Chủ Thần từng ký khế ước tuyên thệ với Pháp Tắc, vĩnh viễn bảo vệ muôn vàn thế giới, bảo vệ trật tự quy luật, nếu không tuân theo sẽ gặp trừng phạt thống khổ nhất thế gian. Tà Thần và Tuyết Thần chỉ là hai Nhiếp Chính Vương, y mới là Chủ Thần duy nhất mà Pháp Tắc nhận định.
Y hủy khế trái ước, quả thật có lỗi trước. Pháp Tắc trừng phạt y, lẽ ra y nên tiếp nhận.
Nhưng là chuyện liên quan đến Dung Dữ, y chỉ đành chết cũng không hối cải.
Thần Pháp Tắc: "Trái với mệnh trời sẽ không có kết quả tốt, ngươi biết trái ước có đại giá gì?"
"Không sợ núi đao biển lửa, hồn phi phách tán không hối, chỉ xin cùng hắn bước hết kiếp này cho đến khi thế giới kết thúc, dù bị phản phệ mà chịu nỗi đau đớn nhất thế gian." Yếu Chiêu bình tĩnh nói, "Qua kiếp này ta tự hủy thần cách, lấy cái chết tạ tội."
Dung Dữ nói yêu y, nhưng đèn hồn không sáng.
Có lẽ thật sự không thể sáng nữa rồi.
Y chỉ xin kiếp này, thời gian thế giới 6666 cách hủy diệt sụp đổ còn rất nhiều rất nhiều năm, y muốn ở lại quá khứ bầu bạn bên Dung Dữ đến trước khi trở lại "hiện tại".*
Bọn họ đều không có tương lai, thế cũng coi là một loại vĩnh hằng.
Thần Pháp Tắc lặng im hồi lâu, lạnh lùng nói: "Như ngươi mong muốn."
- -
Thần Pháp Tắc để lại những lời này liền ẩn đi, Yến Chiêu duy trì tư thế cũ hồi lâu lại hộc một ngụm thần huyết kim sắc.
Lực lượng cắn trả vì hủy khế...quả nhiên rất mạnh. Sợ rằng trong một khoảng thời gian dài thần lực sẽ rất yếu ớt, cơn đau trong người cũng ngày càng mãnh liệt.
Nhưng cái này vừa hay nói rõ, Dung Dữ thật lòng yêu y.
Y trở thành người Dung Dữ thật lòng yêu sớm hơn công chúa Thiên Tộc, làm trái mệnh trời mới phải chịu cắn trả nghiêm trọng đến vậy.
"Mặt Trời." Dung Dữ bên ngoài kêu.
Yến Chiêu lập tức xóa vũng máu ấy đi, làm như không có gì xảy ra mở cửa: "Sao thế em?"
"Không có gì cũng không thể đến tìm anh à?"Dung Dữ bước vào cửa tìm ghế ngồi, "Tìm anh là muốn bàn bạc với anh một chuyện, ngày đại hôn của chúng ta, trong vương cung phải trang trí thế nào? Ta tự quyết định chẳng có ý nghĩa gì, sau này nơi đây cũng là nhà anh, anh được nêu ý kiến."
Nhà.
Một chữ này làm cơn đau như đao cắt trên người Yến Chiêu dịu đi rất nhiều.
Y mỉm cười nói: "Tiểu Liên Hoa em thấy sao?"
"Ta ấy à..." Dung Dữ lập tức nói một tràng, từ quần áo và trang sức nên mặc, ngoài hiên nhà nên treo đèn lồng gì, việc lớn việc bé nói hết một lần, cuối cùng hỏi: "Anh thấy thế nào?"
Yến Chiêu gật đầu: "Rất tốt, cứ làm theo em nói."
"Gì mà làm theo ta nói, ta là đang hỏi ý kiến anh..." Dung Dữ than phiền.
"Tiểu Liên Hoa, ta có thứ này tặng em." Yến Chiêu bỗng đưa cho hắn một chiếc vòng ngọc đỏ.
Dung Dữ chê nói: "Đồ trang sức của ta nhiều lắm, vòng ngọc đỏ đã có tận mấy chiếc, anh cũng không tặng gì mới mẻ chút, có khi nó còn không được xếp hàng chung với đám vòng ngọc của ta..."
"Đây là tín vật đính ước."
Dung Dữ lập tức đeo vòng ngọc lên tay: "Từ bây giờ nó là đệ nhất."
Yến Chiêu không nhịn được cười.
Vòng Huyết Ngọc này chính là Xích Kim.
Lần đầu tiên y đeo Xích Kim vào tay Dung Dữ là để giam cầm. Khi đó Dung Dữ kêu y biến Xích Kim thành vòng Huyết Ngọc, còn nói cảm ơn y đã tặng tín vật đính ước.
Khi đó y không hiểu.
Vòng vo một hồi, quả thật y đã mang Xích Kim làm tín vật tặng cho người này.
Thần khí bản mệnh làm vật đính ước, chính là thần minh muốn dùng cả sinh mệnh đặt vào tình yêu không tồn tại trong vận mệnh.
"Ta biết anh đến từ thế giới khác hẳn không mang nhiều đồ, ở thế giới này rất nghèo chỉ tặng nổi một chiếc vòng ngọc." Dung Dữ an ủi vỗ vai y, phóng khoáng nói, "Không sao, Bổn vương không chê. Ta có một ngàn bảo khố, tất cả bảo bối bên trong đều tặng anh làm sính lễ đấy."
Yến Chiêu cười lắc đầu: "Ta chướng mắt những thứ khác. Bảo bối quý giá nhất, đã ở ngay trước mặt ta rồi."
Dung Dữ nghe mà vui, bước lên ôm hôn y, hôn xong nhỏ giọng nói: "Mặt Trời, hai ta có nên thử cá nước...cái gì mà mật đó không?"
Yến Chiêu hơi sửng sốt: "Bây giờ?"
"Hai ta lưỡng tình tương duyệt, sao không thể là bây giờ?"
"Không đợi đến đêm tân hôn à?"
"Đó là quy củ của người phàm, trước giờ Ma Tộc chúng ta tùy tâm sở dục, hiện tại ta rất muốn anh..."
Yến Chiêu còn làm gì được nữa? Y đã nhịn hơn một ngàn năm rồi.
Rốt cuộc cũng không thể nhịn nổi nữa.
- --
Hồng Liên Ngiệp Hỏa và Xích Kim Diệu Nhật quyến luyến, là triền miên nhiệt tình nhất thế gian.
Đêm dài chầm chậm trôi qua, mà Mặt Trời lại không nhô lên nữa.
Yến Chiêu không biết làm sao: "Không quen ta nữa rồi à?"
Dung Dữ vén chăn lên, xuyên qua cơ thể y, tóc xoã dài tìm khắp nơi cau mày nói: "Mới sáng sớm, đi đâu vậy chứ?"
Sắc mặt Yến Chiêu tái nhợt, sâu trong đáy lòng dâng lên một luồng rét lạnh.
Không tuân theo thề hẹn sẽ phải chịu trừng phạt thống khổ nhất thế gian.
"Không sợ núi đao biển lửa, hồn phi phách tán không hối, chỉ xin được cùng hắn qua hết kiếp này, đến khi thế giới kết thúc, dù cả đời phải chịu đau đớn vì phản phệ."
"Như ngươi mong muốn."
...Trên người y không lúc nào không bị cơn đau hành hạ, thật sự là trừng phạt thống khổ nhất thế gian sao?
Không, một chút này làm sao đủ.
Đối với y trừng phạt đau khổ nhất thế gian không gì bằng yêu mà không được, được rồi lại mất đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]