"Chờ một chút, Dung Dung." Yến Chiêu vẫn đang không hiểu tình hình, thanh niên đã cởi gần hết xiêm áo, lộ ra cả thân thể trắng tuyết.
"Em đã không sợ lạnh." Dung Dữ nhìn y chăm chú, "Anh còn sợ thành thân với em à?"
Yến Chiêu mấp máy môi, muốn nói lại thôi.
...Y vẫn sợ.
Dung Dữ hiểu ý nói: "Bây giờ không bảo anh phải bái đường. Đúng dịp đề tên bảng vàng thuận tiện động phòng hoa chúc luôn, em muốn có song hỷ lâm môn*."
(Đón hai niềm vui)
Yến Chiêu lưỡng lự: "Không danh không phận, quá tủi thân em..."
"Không được thỏa mãn, em càng tủi thân. Thành thân anh không chịu, động phòng anh cũng không muốn, có phải anh không thích em, hay là người anh đợi không phải em." Sắc mặt Dung Dữ lạnh dần, leo xuống người Yến Chiêu: "Ghét thì cứ việc nói, cùng lắm là chia tay."
"Không phải." Yến Chiêu lật đật kéo người về lại, "Tất nhiên là ta...thích em."
"Vậy anh còn lằng nhằng cái gì?" Dung Dữ mất kiên nhẫn nói, "Em vất vả lắm mới làm quen được thân thể lạnh băng của anh, đừng để em lãng phí công sức vậy chứ."
Yến Chiêu nhỏ giọng hỏi: "Thân thể này, là của em à?"
Y biết Dung Dữ và Ôn Ý Sơ không phải cùng một người, y không muốn chạm vào thân thể của người khác.
"Hôn cũng hôn nhiều lần rồi, sao bây giờ mới hỏi?"
Yến Chiêu chột dạ cúi đầu. Này là do... tình nồng khó nhịn.
Dung Dữ buồn cười nói: "Yên tâm, không phải cơ thể của Ôn Ý Sơ. Anh thật sự nghĩ rằng người bình thường thích ứng được nhiệt độ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-gay-thu-voi-chu-than/1208857/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.