Hồ viên ngoại cần cù làm lụng, mới đầu còn sai gia đinh giúp đỡ, còn bảo nha hoàn bưng trà rót nước. Mấy ngày sau, đa số người làm đều thấy lão gia nhà mình cực khổ, tình cảnh đó sợ là ngay cả tiền công cũng không trả nổi nên dần dần không muốn làm theo.
Chờ đến lúc Dung Dữ triệu tập người trả hết khế bán thân cho bọn họ, cuối cùng không còn ai lo ngại nữa. Mọi người đã được tự do, không còn bị Hồ gia sai khiến. Bọn họ cầm khế bán thân ngơ ngác nhìn Dung Dữ, không biết ai quỳ xuống trước hô một tiếng 'Đại lão gia Thanh Thiên', cả đám cũng quỳ theo, người nào cũng đội ơn cảm kích.
Cảnh tượng này không phải xảy ra lần đầu tiên. Trong bảo rương của Hồ viên ngoại có vô số khế đất và khế bán thân. Trước đó Dung Dữ đã đem khế đất phân cho những nông dân, để các đồng ruộng cho thuê trở về đất thường. Trên mặt đám nông dân đều là vẻ khó tin, sau đó cũng có phản ứng cảm kích như vậy.
Bọn họ đều cảm thấy rằng trên đời này khó có được người tốt như thầy Ôn. Trước kia bọn họ không thể giúp thầy Ôn lúc thầy khó khăn, nhưng bây giờ thầy không những không chấp nhặt mà còn chia ruộng đất cho bọn họ...
Lúc ấy, tiếng cảm ơn vang bên tai không dứt, còn lẫn với tiếng xin lỗi vì ban đầu thấy chết không cứu. Dung Dữ nghe xong lòng không có chút rung động, cũng không đáp lại câu nào. Nếu Ôn Ý Sơ nói được, không chừng sẽ hoảng hốt nói 'Các
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-gay-thu-voi-chu-than/1208855/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.