Nếu nhìn thủ đoạn dung Dữ giải quyết ba gã đạo sĩ, thì hắn vẫn còn nằm trong phạm vi người thường, nhưng chỉ mới búng tay một cái mà toàn bộ lửa tắt hết, vậy thì không còn là người nữa.
Bọn gia đinh đã sớm sợ vỡ mật, cả bọn cuống cuồng vứt đuốc chạy tán loạn: "A quỷ, quỷ!!!!"
"Ngươi, các ngươi, quay lại đây! Chạy cái gì mà chạy!" Hồ viên ngoại ngớ ra tại chỗ muốn gọi bọn họ quay lại, đến khi thấy Dung Dữ đã đến trước mặt mình từ khi nào, mới nhớ ra phải chạy trốn.
Một giọt mồ hôi lạnh rơi xuống. Hồ viên ngoại ngã lăn ra đất, gã muốn trốn lắm rồi, sau khi ảo ảnh biến mất rắn Xích Liên bò dọc theo tay áo của Dung Dữ xuống, thè lưỡi 'xì xì' với gã, hai con mắt lạnh lẽo nguy hiểm nhìn gã chòng chọc.
Hai chân Hồ viên ngoại run lẩy bẩy, ngay cả sức bò dậy cũng không có.
"Cầu xin ngươi tha cho ta, đừng giết ta..."
"Tha cho ngươi thì được thôi." Dung Dữ rất dễ nói chuyện, "Nhưng ngươi sai người tạt máu chó trên cửa nhà ta, sao ta ở được nữa?"
Hồ viên ngoại: "Ta, ta sai người rửa sạch cửa cho ngài..."
"Sao?" Dung Dữ híp mắt, còn đáng sợ hơn rắn Xích Liên đang trừng mắt nhìn gã.
Hồ viên ngoại hết hồn: "Lắp cánh cửa mới cho ngài, không không, sửa toàn bộ căn nhà này cho ngài!"
Dung Dữ than nhẹ: "Ta không thích chờ quá lâu."
Hồ viên ngoại khóc không ra nước mắt: "Ngài có thể ở tạm Hồ phủ..." Này đúng là dẫn sói vào nhà, nhưng trước mắt chẳng còn cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-gay-thu-voi-chu-than/1208850/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.