Gà trống gáy mấy tiếng, mọi người trong trấn bắt đầu công việc lúc mặt trời mọc, nghỉ ngơi khi mặt trời lặn, lúc này đã lục tục dậy đi làm.
Trong nhà lá, Dung Dữ lười biếng trở mình, nhào qua ôm lại nhào vào khoảng không, hắn mở mắt đã thấy Yến Chiêu ngồi ở đầu giường, trong tay cầm quyển sách, không biết đã ngồi bao lâu.
Thanh âm Dung Dữ biếng nhác: "Anh dậy sớm vậy làm gì..."
Yến Chiêu thấy hắn dậy rồi, để sách lên kệ: "Bên ngoài có người."
Dung Dữ vểnh tai nghe: "Sao em không nghe thấy tiếng gì?"
"Sợ đánh thức em, ta đặt kết giới cách âm." Yến Chiêu phất tay hủy kết giới.
Cửa gỗ ngăn không được giọng nói om sòm của bọn trẻ, còn có mấy cái tay nhỏ đập lên ván cửa.
"Ôn ca ca, anh có ở trong không?"
"Có phải Ôn ca ca đi vắng rồi không?"
"Sáng cha ta bảo nay không cần đến trường nữa, có thể là Ôn ca ca bận ra ngoài rồi."
"Lên trấn bán chữ với tranh hả?"
"Không phải đâu, Ôn ca ca bảy ngày mới lên trấn một lần rồi về, ngày hôm qua không thấy anh ấy rồi, hôm nay chắc chắn anh ấy ở nhà."
"Thế có phải bị bệnh không? Bệnh không dậy nổi á. Bọn mình tìm đại phu cho Ôn ca ca đi!"
Bọn trẻ líu ríu thì thầm với nhau, ngây thơ lại hồn nhiên, giọng nói rất rõ ràng.
Mỗi ngày Ôn Ý Sơ đều sẽ dạy chữ cho bọn trẻ trong trấn không ngại mưa gió. Bình thường vào giờ này, Ôn Ý Sơ đã sớm dạy cho bọn nhỏ viết xong một bài, không ngủ nướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-gay-thu-voi-chu-than/1208848/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.