Chương trước
Chương sau
Vòng Huyết Ngọc ngạc nhiên: Anh mà cũng tốt bụng cứu người á?
Dung Dữ: Nhìn tao giống người tốt à?
Vòng Huyết Ngọc: Không giống, vậy anh cứu một người qua đường làm chi? Trong cốt truyện đâu nhắc đến người nào tên Y Văn.
Dung Dữ: Cốt truyện không có, trong đầu tao có.
Lần này nguyên chủ không mất trí nhớ, ngoài cốt truyện ra Dung Dữ còn tiếp thu cả trí nhớ của nguyên chủ.
Trong trí nhớ 21 năm của Kỷ Thanh Du, chuyện trước ba tuổi thì không nhớ, còn sau này đa phần đều ở trên phi thuyền tinh tế. Trừ cha con thuyền trưởng ra, phi thuyền còn có rất nhiều thuyền viên, là thủ hạ của thuyền trưởng.
Y Văn là một trong số đó.
Tuổi Y Văn không kém Kỷ Thanh Du là bao, cũng đều là trẻ mồ côi được thuyền trưởng cứu. Cậu ta hoạt bát miệng lại ngọt, khác hoàn toàn với Kỷ Thanh Du dịu dàng an tĩnh.
Y Văn, Kỷ Thanh Du và con trai thuyền trưởng Phong Hành cũng nhau lớn lên. Phong Hành rất thích Kỷ Thanh Du, hai đứa bé chơi thân với nhau hơn. Kỷ Thanh Du thấy Y Văn chỉ có một mình nên kéo cậu ta vào chơi cùng, từ đó bộ ba ra đời.
Túm váy lại, Y Văn là một vai phụ bình thường.
Mười mấy năm qua Kỷ Thanh Du gặp rất nhiều người, Y Văn cùng lắm là bạn chơi cùng Kỷ Thanh Du, không liên quan đến cốt truyện chủ tuyến.
Cốt truyện chủ tuyến là đêm Kỷ Thanh Du bị bắt trước ngày cưới, sau đó vào tù rồi tự vẫn, mới nhìn thì cảm thấy không liên quan đến Y Văn. Trong cốt truyện Dung Dữ nhận được cũng không xuất hiện cái tên Y Văn này.
Nhưng cốt truyện sẽ không cho hắn biết toàn bộ, có khi còn lừa người. Giống như thế giới trước cốt truyện viết Trương Văn Phàm là ân nhân của nguyên chủ, nhưng đó chỉ là nguyên chủ cho rằng như thế, còn ân nhân lại là người khác.
Thế giới này nguyên chủ xem Y Văn là bạn, rất tin tưởng cậu ta, tất nhiên sẽ không hoài nghi chuyện mình bị bắt có liên quan đến Y Văn.
Nhưng Dung Dữ không tin tình bạn này chút nào.
Từ ký ức biết được, đêm trước hôn lễ Kỷ Thanh Du đang nghỉ ngơi trong phòng của một quán rượu, binh linh đột nhiên xông vào bắt đi. Lúc đó Phong Hành đang ở bên ngoài chuẩn bị cho lễ cưới, chờ đến lúc về, Kỷ Thanh Du đã mất tích.
Lúc sự việc xảy ra Phong Hành không có mặt, né được một kiếp cũng dễ hiểu.
Nhưng lúc đó trong quán rượu trừ nguyên chủ còn có rất nhiều khách chuẩn bị tham gia hôn lễ, bọn họ đều là thuyền viên ở cùng Kỷ Thanh Du và Phong Hành từ nhỏ đến lớn --- nói cách khác, bọn họ đều là tinh tặc.
Không thể chỉ có mình Kỷ Thanh Du bị bắt.
Theo góc nhìn của nguyên chủ, cậu cũng không biết những người đó có bị bắt hay không. Liên bang không dễ gì tha cho tinh tặc. Chỉ cần tinh tặc bị tóm được, tuyệt đối sẽ bị ném vào nhà tù Vô Tận, mà quán rượu lúc đó hoàn toàn là một ổ tinh tặc, có thể tóm cả một lưới.
Nhưng mấy ngày nay Dung Dữ xem hồ sơ tội phạm, phát hiện chỉ có Y Văn là bị bắt cùng ngày với Kỷ Thanh Du.
Chuyện này rất tế nhị.
Chỉ có Kỷ Thanh Du và Y Văn xui xẻo thôi sao?
Này không giống vây bắt tinh tặc mà giống như chỉ nhắm vào Kỷ Thanh Du và Y Văn.
Dung Dữ không vì thế mà loại bỏ hiềm nghi với Y Văn. Mà ngược lại, hắn cảm thấy Y Văn càng đáng nghi hơn.
Phong Hành làm công tác bảo mật vô cùng cẩn thận, tin tức này kín kẽ vô cùng, chủ quán rượu cũng chỉ cho rằng đây l là cặp đôi bình thường sắp tổ chức đám cưới ở đây. Tại sao binh lính lại biết tinh tặc tụ tập ở quán rượu đó, tại sao có thể tìm chính xác phòng nguyên chủ? Nói không có nội gián, ai tin.
Trong ký ức của nguyên chủ, Y Văn là bạn bè tốt. Dung Dữ xem ký ức của nguyên chủ đã bắt được rất nhiều chi tiết nhỏ mà nguyên chủ không để ý ---- Khi còn bé lúc ba người chơi đùa, Phong Hành thân thiết với kỷ Thanh Du hơn, lúc đó nụ cười của Y Văn sượng trân, Y Văn luôn thầm kín hỏi Kỷ Thanh Du, có phải Phong Hành không thích cậu ta không, Kỷ Thanh Du sẽ an ủi cậu ta rằng không đâu, sau đó đi tìm Phong Hành nói Phong Hành đừng lạnh nhạt với Y Văn; lúc Kỷ Thanh Du và Phong Hành công bố tin kết hôn, Y Văn bên ngoài thì cười nói chúc mừng nhưng lại lỡ tay làm rớt bể ly đang cầm, rồi viện cớ nói vì quá vui mừng cho hai người nên kích động, Kỷ Thanh Du cũng ngây thơ tin...
Trường hợp tương tự nhiều vô số.
Rõ ràng là Y Văn thích Phong Hành, mà Phong Hành với Kỷ Thanh Du yêu nhau, vậy Y Văn không phải đang ghen tị với Kỷ Thanh Du à?
Ghen tị làm con người ta mất trí mà hãm hại người khác, còn chẳng cần động cơ. Và tại sao Y Văn cũng vào tù, chuyện đó phải hỏi bản thân cậu ta.
Cũng chỉ có người ngốc nghếch như Kỷ Thanh Du mới xem một bông sen trắng có độc là bạn tốt.
Dung Dữ: Tụi mày chọn đứa con số mệnh kiểu gì vậy, sao người nào mắt cũng có vấn đề thế?
Từ báo ân nhầm đến chọn sai bạn, kỹ năng không biết nhìn người phải gọi là max level.
Vòng Huyết Ngọc: Là thiên đạo chọn, số trời đã định. Hơn nữa đa số đứa con số mệnh đều có phẩm chất tốt đẹp như chính trực hiền lành dịu dàng...
Giống Đại ma vương là số ít đấy được chưa!
Dung Dữ: Chính trực dịu dàng hiền lành không có nghĩa mắt mù tâm mù dễ bị lừa.
Vòng Huyết Ngọc: Bọn họ có sống lâu bằng anh đâu, anh trải nhiều rồi mắt mới tinh tường như đuốc, lòng mới như gương sáng như thế.
Dung Dữ: Phải ha, lúc tao chưa trải cũng từng bị đàn ông tồi lừa đấy thôi.
Vòng Huyết Ngọc:...
Mẹ bà, nó câm mồm đấy được chưa!
- -
Phòng thẩm vấn.
Y Văn ngồi trên ghế, co ro bất an. Hắn không tinh xảo bằng Kỷ Thanh Du, nhưng cũng có nét đáng yêu, chẳng qua đôi mắt tối tăm đi nhiều.
Da dẻ đầy vết xanh tím, hiển nhiên mấy ngày nay đã trở thành 'vật dùng chung'.
Nếu như Dung Dữ không tới, ngay cả đứa con số mệnh như nguyên chủ cũng khó thoát cảnh bị làm nhục, huống chi vai phụ như Y Văn.
Dung Dữ cho hai tên cai ngục đi ra, còn mình vào phòng thẩm vấn nói chuyện riêng với Y Văn.
Tiếng sập cửa làm Y Văn run lên, tỉnh hồn lại đã trông thấy Dung Dữ nhàn nhã ngồi phía đối diện.
Rõ ràng đều là tù nhân, nhưng giống như một bên đang thẩm vấn, bên còn lại bị thẩm vấn.
Y Văn nhìn Dung Dữ sạch sẽ tươm tất --- quần áo trên người mới tinh, tóc tai gọn gàng, da dẻ vẫn trắng trẻo mịn màng. Khoảng thời gian sống trong tù không chỉ không làm đối phương xuống sắc tiều tụy, mà lại càng thêm tỏa sáng.
Nhớ đến cảnh cai ngục nghe lời thanh niên, cung kính xem người này như nửa chủ nhân của nhà tù.
Nhìn lại chính hắn, quần áo tù đã bị đám kia xé rách rưới, mỗi ngày phải chịu cảnh lăng nhục vô nhân đạo, dáng vẻ thảm hại không chịu nổi. Thậm chí mới vừa rồi lúc gặp mặt, hắn còn đang bị đám đàn ông đè ra xâm phạm, còn đối phương từ trên cao nhìn xuống hắn, giống như đang nhìn một thằng hề nhảy nhót...
Ghen tị mãnh liệt với không cam lòng dần hiện trong mắt Y Văn.
Tại sao luôn là như thế? Cùng được thuyền trưởng nhặt về, mọi người lại thích Kỷ Thanh Du hơn, hắn có lấy lòng cỡ nào đi chăng nữa thì địa vị cũng không bằng đối phương, ngay cả Phong Hành mà hắn thích cũng yêu Kỷ Thanh Du, muốn kết hôn với Kỷ Thanh Du.
Khó khăn lắm mới hại cậu ta bị bắt vào nhà tù Vô Tận, mà chính mình lại bị người khác lừa, không những không chiếm được gì mà còn để bản thân chôn vùi trong chốn lao ngục. Lúc bị đám tội phạm hành hạ đến thoi thóp, Y Văn bệnh hoạn nghĩ rằng, Kỷ Thanh Du còn đẹp hơn hắn, chắc chắn bị hành hạ còn thảm hơn hắn. Vừa nghĩ đến Kỷ Thanh Du cũng sẽ bị đối xử như thế, hắn cảm thấy đáng giá.
Ngày đầu vào tù hắn đã bị bọn tội phạm làm đến mức không xuống nổi giường, nên không đến phòng ăn chứng kiến sự tích Dung Dữ giết Khoa Đạt. Sau đó nghe nói số 52 quyến rũ Trưởng ngục, không cần lao động, không cần ăn ở phòng ăn, không cần dùng chung phòng tắm, hắn hâm mộ ghen tị, nhưng cũng cảm thấy không thể so sánh với người ta.
Nhưng tại sao... Kỷ Thanh Du lại là số 52 đó.
Lúc cùng được cứu về phi thuyền, Kỷ Thanh Du là người được mọi người cưng chiều. Giờ vào chung một ngục, Kỷ Thanh Du thế mà được Trưởng ngục sủng ái.
Y Văn căm hận đến ngứa răng, ráng kiềm chế không để lộ ra. Hắn vẫn chưa quên ngoài mặt hắn là bạn của Kỷ Thanh Du. Kỷ Thanh Du có quan hệ tốt với Trưởng ngục, chỉ cần Kỷ Thanh Du nói một tiếng với Trưởng ngục đã có thể cứu hắn từ trong nước sôi lửa bỏng, cho hắn một cuộc sống tốt.
Vì chuyện này, hắn không thể trở mặt với Kỷ Thanh Du.
Y Văn cố gắng làm vẻ mặt lo lắng kích động: "Thanh Du, vậy mà cậu cũng bị bắt, cậu tới cứu tớ ư! Trước kia tớ rất lo cậu cũng bị bắt, nhưng hình như cậu sống rất tốt..."
"Tao bị bắt vào chẳng lẽ không phải mày ban cho à?" Dung Dữ không có hứng diễn, dứt khoát đi thẳng vào vấn đề.
Vẻ mặt Y Văn sượng trân, lại tỏ vẻ đau lòng: "Thanh Du, cậu đang nghi ngờ tớ à? Hai ta là bạn thân nhất..."
"Tao không muốn làm bạn thân với đứa hại tao." Diễn trước mặt Dung Dữ thì chả khác nào múa rìu qua mắt thợ, Dung Dữ vốn chỉ thuận miệng gạt thôi, nhưng vừa thấy vẻ mặt sượng trân của Y Văn là hiểu.
Người này không hề vô tội.
"Thanh Du, cậu nhất định đang hiểu lầm tớ..."
"Mày thật sự nghĩ rằng tao không tra được gì à? Dung Dữ tiếp tục gạt hắn, "Quan hệ của tao với Trưởng ngục tốt lắm đấy."
Mặt Y Văn xanh như tàu lá chuối.
Đúng vậy, Kỷ Thanh Du quyến rũ Trưởng ngục, những chuyện hắn làm bị tra ra là bình thường...
Đối phương đã không còn là Kỷ Thanh Du ngây thơ dễ lừa như trước. Thanh niên ngồi đối diện làm hắn có cảm giác áp bách, hoàn toàn khác với Kỷ Thanh Du trước kia.
"Chỉ cần mày kể chi tiết rõ ràng." Dung Dữ nói, "Nể tình từng là bạn, tao có thể nói Trưởng ngục một tiếng, đổi cho mày sang phòng giam hai người."
Y Văn hơi động lòng, quả nhiên thằng ngu xuẩn Kỷ Thanh Du này vẫn nhớ tình xưa. Bây giờ hắn thật sự không muốn về phòng giam, người trong đó là một đám ma quỷ...
Mười phút sau, Dung Dữ lấy được tin tức mình muốn.
- -
Y Văn đúng là thích Phong Hành, hắn điên cuồng ghen tị Kỷ Thanh Du, không muốn đám cưới của bọn họ diễn ra suôn sẻ, nhưng hắn không biết làm sao.
Lúc gần đến ngày cưới, Y Văn bỗng nhận được một tin nhắn ẩn danh, hỏi hắn muốn Kỷ Thanh Du biến mất, có được Phong Hành không.
Y Văn rất muốn, nhưng hắn sẽ không nhẹ dạ tin một tin nhắn ẩn danh, hắn hỏi đối phương muốn làm gì. Đối phương nói rằng gã với Kỷ Thanh Du có thù riêng, không muốn Kỷ Thanh Du sống tốt, nhưng vì Phong Hành bảo vệ quá kĩ nên không biết Kỷ Thanh Du đang ở đâu. Chỉ cần Y Văn báo địa chỉ của Kỷ Thanh Du cho gã, thì gã có thể làm Kỷ Thanh Du biến mất.
Y Văn hỏi: Sao anh biết phương thức liên lạc với tôi?
Đối phương: Cậu không cần biết. Nếu cậu lo tôi lừa đảo, vậy mời cậu xem lại tài khoản. Sau khi chuyện thành công cậu sẽ được nhận nhiều hơn.
Tài khoản Y Văn nhận được một khoản tinh tệ lớn.
Tiền nhiều như vậy chắc chắn không phải lừa đảo, tra được hắn là bạn tốt Kỷ Thanh Du sau đó liên lạc hắn cũng rất bình thường. Y Văn không quan tâm tiền, nhưng rất muốn Kỷ Thanh Du biến mất, vì vậy hắn gửi địa chỉ quán rượu và số phòng của Kỷ Thanh Du cho tên đó.
Ngày hôm đó Phong Hành đang ở một cửa hàng vật dụng cách quán rượu rất xa, là Y Văn giới thiệu Phong Hành tới đó để tách hắn ra khỏi Kỷ Thanh Du.
Y Văn không ngờ hôm đó đến là binh lính của Liên bang, càng không nghĩ những binh lính đó cũng bắt cả hắn theo.
Đối phương vì muốn ém miệng nên cũng ném hắn vào nhà tù Vô Tận.
Từ đầu đến cuối Y Văn không biết đối phương là ai, hắn hoàn toàn làm một con dao của người nọ.
"Tao chỉ biết đến đó." Đã đến nước này, Y Văn cũng không che giấu căm ghét với Dung Dữ: "Kỷ Thanh Du, tao nghĩ mãi không ra, tại sao mọi người luôn thích mày, ngay cả người tao thích cũng thích mày, thậm chí vào đây, ngài Trưởng ngục cũng thích mày?"
Dung Dữ: "Bởi vì tao dễ thương còn mày dễ ghét."
Y Văn: "..."
Đây là chuyện rất bình thường. Nguyên chủ khôn khéo đáng yêu, trên phi thuyền sẽ lặng lẽ giúp đỡ mọi người, giống một thiên sứ nhỏ. Còn Y Văn mồm mép láu lỉnh, luôn lười biếng đùn đẩy trách nhiệm. Những người lớn đó cũng không đui, dĩ nhiên thích nguyên chủ hơn.
Tính cách Y Văn đã có vấn đề, bởi vì ghen tị mà muốn làm người bạn lớn lên từ nhỏ với mình biến mất, như vậy sao có thể khiến người khác thích.
Y Văn ác độc cười nói: "Kỷ Thanh Du, trước kia tao không ưa điệu bộ ngây thơ vô tội của mày, bây giờ xem ra mày cũng không ngây thơ như thế. Leo lên giường Trưởng ngục để đổi lấy cuộc sống tốt, Kỷ Thanh Du, mày không xứng với Phong Hành."
"Mày nói coi, nếu tao nói với Trưởng ngục rằng trước kia mày từng lên giường còn sắp kết hôn với bạn trai, ngài trưởng giám ngục còn say mê mày không? Hắn còn muốn cái thứ secondhand như mày không? Kết cục của mày có khi nào còn thảm hại hơn tao không?" Y Văn càng nói càng hăng, hoàn toàn quên rằng mạng của hắn còn đang trong tay Dung Dữ.
Dung Dữ: "Quên nói cho mày, phòng giam càng ít người thì mức độ nguy hiểm của tội phạm càng cao. Tao sắp cho mày cùng phòng với một gã có biệt danh 'Ma ăn lưỡi', có sở thích đang hôn thì cắn đứt đầu lưỡi người khác."
Không uổng công xem hồ sơ tội phạm, mượn dao giết người rất dễ xài.
Y Văn: "..."
Dung Dữ mỉm cười: "Mày thích tố giác lắm mà, vậy để mày không còn lưỡi để nói là được."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.