Chương trước
Chương sau
Khi Dung Dữ tỉnh lại thì thấy áo khoác của Cố Minh Hoài đang đắp trên người hắn.
Lúc ra ngoài không nghĩ sẽ ngủ qua đêm nên trên xe cũng không chuẩn bị thảm. Gió biển đêm rất lạnh, Cố Minh Hoài mới cởi áo khoác ngoài xuống đắp cho hắn, bọc hắn lại kĩ càng.
Cố Minh Hoài chỉ còn mặc một cái áo sơ mi mỏng, bị Dung Dữ gối lên nên có chút nhăn.
Dung Dữ hơi hé mắt, hàm hồ hỏi: "Anh không lạnh à?"
Cố Minh Hoài nói: "Không lạnh, ôm em rất ấm."
Dung Dữ đáp một tiếng, híp mắt nhìn mặt trời trên cao: "Mấy giờ rồi anh?"
Cố Minh Hoài nhìn đồng hồ: "Tám giờ rồi."
Mặt trời mọc tất nhiên là không ngắm được, nắng cũng sắp chiếu đến mông rồi.
Dung Dữ ngồi dậy, không vui nói: "Sao anh không gọi em dậy?"
Trong ngực Cố Minh trống không, lúc này mới đứng dậy phủi cát trên người: "Anh kêu rồi, mà cậu cá nhỏ nào đó mãi vẫn không dậy."
Không những không tỉnh mà còn nói mớ.
Tâm trạng Cố Minh Hoài rất tốt. Trong mơ cá nhỏ lại gọi anh là mặt trời, trong lòng cá nhỏ anh quan trọng đến thế ư?
Anh đưa tay cho Dung Dữ: "Đứng lên nào, chúng ta về."
Dung Dữ được anh kéo lên còn hơi buồn buồn: "Em lại phải ở một mình."
"Vậy mai hai ta lại tới." Cố Minh Hoài vỗ vỗ cát sau quần Dung Dữ.
"Không tới nữa." Dung Dữ từ chối, "Em thấy rồi."
Cố Minh Hoài càng buồn cười: "Em thấy trong mơ à?"
"Đúng vậy, em đã thấy trong mơ." Dung Dữ đáp.
Hai người quay lại xe, Cố Minh Hoài thắt dây an toàn cho cả hai rồi lái xe về nhà, Dung Dữ chưa ngủ đủ, hắn nhắm mắt tựa lưng vào ghế ngủ bù.
Cố Minh Hoài vừa đến nhà chuyện đầu tiên làm là đi tắm rửa còn Dung Dữ nhảy vào hồ bơi bổ sung nước.
Từ đầu đến giờ Vòng Huyết Ngọc im như thóc, lúc Dung Dữ tỉnh lại cũng không nói câu nào.
Cái này rất không phù hợp với cái tính nhiều chuyện của nó.
Dung Dữ nằm ngửa trên mặt nước: "Vòng Nhỏ, sao hôm nay mày không nói chuyện?"
Vòng Huyết Ngọc:...
"Câm à?"
Vòng Huyết Ngọc: Tôi không dám nói.
Tư duy của Đại ma vương vô cùng nhanh nhạy.
Dung Dữ không để ý nó, chỉ lẩm bẩm: "Hôm qua tao mơ một giấc mơ."
Vòng Huyết Ngọc: Là ác mộng hay mộng đẹp?
Dung Dữ nghĩ ngợi: "Là ác mộng, mà cũng là một giấc mơ đẹp."
Vòng Huyết Ngọc: Anh có biết từ 'mâu thuẫn' viết thế nào không?
"Ác mộng là tao mơ thấy tên lừa đảo đó."
Vòng Huyết Ngọc nghĩ thầm, có câu ngày nhớ đêm mơ, rõ ràng trong lòng Đại ma vương vẫn yêu thắm thiết không bỏ được.
Dung Dữ lại nhàn nhạt nói tiếp: "Đẹp ở chỗ, tao giết hắn, đốt thành tro bụi, rải cốt xuống biển làm mồi cho cá."
Vòng Huyết Ngọc:!!!
Hóa ra thứ không bỏ được là dao.
Vòng Huyết Ngọc: Bỏ dao xuống lập tức thành Phật!
Dung Dữ nói: "Tao là Ma."
Vòng Huyết Ngọc vẫn cố giãy chết.
Nếu chỉ là trùng hợp nằm mơ thôi, thì có vẻ Đại ma vương vẫn chưa phát hiện ra đâu... ha.
Thái độ của hắn vẫn bình thường mà!
Cỡ level như nó, hoàn toàn không thể đoán được Dung Dữ đang nghĩ gì.
...
Dung Dữ bổ sung nước xong đến phòng sách tìm Cố Minh Hoài. Cố Minh Hoài đang sắp xếp lại văn kiện, định dẫn hắn đến công ty cùng.
Dung Dữ không chút hứng thú: "Đợi anh ở phòng làm việc rất chán, cũng không ra ngoài được, không bằng ở nhà chơi game."
"Đây là cái gì?" Hắn bỗng phát hiện trên bàn có một lá thư mời chưa đọc, cầm lên mở ra đọc từng câu: "Ngài Cố tôn kính, trong nhà tổ chức tiệc sinh nhật 22 tuổi cho con gái Đinh Vi Vi vào ngày 14 tháng 9 tại số nhà 2 khu Tân Phân thành Tây, chân thành mời ngài đến tham dự. Đinh Đức Hác."
Đinh Đức Hác là ba của Đinh Vi Vi.
"Ngày 14 tháng 9 là ngày mốt nhỉ?"
"Thư mời tham dự tiệc sinh nhật thiên kim nhà họ Đinh." Cố Minh Hoài nói, "Anh định từ chối."
Loại xã giao này trước kia thỉnh thoảng anh cũng tham gia, đều là xã giao cần có trong công việc. Lá thư này một tuần trước đã được đưa đến chỗ anh, nhưng Cố Minh Hoài không yên tâm để Dung Dữ ở nhà một mình trong nhà, nên mới chưa trả lời.
"Sao lại từ chối?" Vừa nhắc đến yến tiệc Dung Dữ liền phấn chấn hẳn lên: "Em muốn đi em muốn đi!"
"Em đi làm gì?" Cố Minh Hoài không đồng ý, "Ở đó rất nhiều người."
"Nhiều người mới vui!" Dung Dữ nói, "Vả lại yến tiệc chỉ có ăn uống khiêu vũ thôi, có vận động gì nhiều đâu, lượng nước của em sẽ không giảm nhanh như thế, trước khi đi em sẽ bổ sung nước được không. Anh nhìn em hôm qua ở ngoài một đêm mà đâu có hiện nguyên hình, nếu cả đời này em không tìm được cách chẳng lẽ anh định không cho em ra ngoài luôn à?"
Một câu dài liệt kê hết mấy điều băn khoăn của Cố Minh Hoài.
Cố Minh Hoài ngẫm nghĩ một lát, nhận ra đúng là anh không thể nhốt cá nhỏ ở nhà cả đời được.
Tối qua ở nguyên đêm bên ngoài cũng không sao, yến tiệc quá lắm chỉ tầm ba tiếng... Cố Minh Hoài nhìn ánh mắt mong đợi của Dung Dữ, cuối cùng cũng không nỡ cự tuyệt hắn.
Dù sao cả hành trình cũng có anh trông chừng, sẽ không xảy ra chuyện gì.
- -
Ngày 14 tháng 9, nhà họ Đinh.
Mạng lưới giao thiệp của nhà họ Đinh ở Chương Hoa rất rộng, dù sao cả Cố Minh Hoài cũng mời được, rất ít người được anh nể mặt như thế.
Trong phòng ngủ phấn hồng mơ mộng của thiếu nữ, Đinh Vi Vi mặc một chiếc đầm lễ phục màu trắng, đứng trước gương xoay một vòng: "Cái đầm này có xinh không mẹ?"
"Con gái mẹ mặc đương nhiên xinh rồi." Bà Đinh chỉnh lại vương miện kim cương trên đầu cô, "Hôm nay con được mọi người đến mừng tuổi, chắc chắn là cô gái xinh đẹp nhất. À sao hôm nay con không đeo dây chuyền lần trước mẹ tặng con? Không phải con nói muốn đeo trong tiệc sinh nhật à?"
Con ngươi Đinh Vi Vi chuyển loạn, kiếm cớ nói: "À, ừm, sợi dây chuyền đó con thích quá nên chỉ muốn cất kĩ trong hộp thôi. Hôm nay cứ đeo sợi dây chuyền này cũng rất hợp với đầm con mặc."
Bà Đinh cũng không nghĩ nhiều: "Con thích là được. Được rồi xuống lầu thôi con."
Đinh Vi Vi khoác tay bà Đinh đi xuống lầu. Cô là thiên kim nhà giàu tiêu chuẩn, vẻ đẹp đáng yêu, ưu nhã nền nã, lại là nhân vật chính của ngày hôm nay, dưới ánh nhìn của mọi người cô như ngôi sao tỏa sáng lấp lánh.
Trương Văn Phàm đứng trong góc nhỏ lúng túng cầm ly rượu vừa thấy ánh mắt đã sáng rực, như trong nháy mắt tìm được tâm phúc.
Đây là lần đầu gã tham gia yến tiệc của giới thượng lưu, vẫn là nhờ dính chút ánh sáng của Đinh Vi Vi. Những người khác đều tìm được người quen để trò chuyện, mà gã có một mình không quen biết ai--- hoặc là nói gã biết bọn họ mà bọn họ không biết gã. Chỉ có thể đứng một mình trong góc, chân tay lóng ngóng. Bởi vì gã không nói tiếng nào nên người khác cũng xem gã như không khí.
Chờ bọn ho biết gã là bạn trai Đinh Vi Vi, người thừa kế tương lai của nhà họ Đinh, xem bọn họ còn dám khinh thường gã nữa không.
Trương Văn Phàm âm thầm siết tay.
Ông Đinh thấy Đinh Vi Vi, vẻ mặt âm trầm mới đỡ hơn, ông thấp giọng hỏi: "Con mời thằng nhóc đó đến à?"
Nếu không loại như Trương Văn Phàm sao được bước vào cửa nhà họ Đinh.
Đinh Vi Vi nhỏ giọng đáp: "Là con mời đấy thì sao? Con còn muốn công khai anh ấy là bạn trai con trước mặt mọi người nữa nè."
"Làm càn!" Ông Đinh quở trách, "Nếu con dám làm vậy, ba sẽ cho bảo vệ tống cổ nó ra ngoài!"
"Ba! Hôm nay là sinh nhật con, làm vậy ngay trước mặt nhiều khách như thế, ba đừng quậy cho xấu hổ lên được không?" Đinh Vi Vi cuống cuồng nói.
Ông Đinh cả giận: "Là chính con đang quậy."
Ông Đinh thấy nhức đầu không thôi. Ở đây nhiều công tử nhà giàu độc thân như vậy, ai cũng tốt hơn ưu tú hơn thằng nhóc họ Trương kia gấp trăm lần. Mà không biết Vi Vi đã bị nó chuốc bùa mê thuốc lú gì, cứ cảm thấy đám nhà giàu không có tình yêu đích thực, nên một mực chơi trò công chúa và chàng nghèo.
Nếu Trương Văn Phàm là thanh niên tài giỏi đẹp trai cố gắng phấn đấu, ông Đinh cũng không quá phản đối hai người. Nhưng ông đã là cáo già lăn lộn mấy chục năm trong cái giới này, dù Trương Văn Phàm giả vờ có giống cỡ nào, ông cũng chẳng thể yên tâm giao con gái cho gã.
"Con mặc kệ, dù sao hôm nay anh ấy là bạn trai con rồi." Đinh Vi Vi cũng giận dỗi nói, "Ba đừng hòng giới thiệu con cho Vương công tử Trương công tử để khiêu vũ gì gì đó."
Vừa nói xong đã vui sướng chạy tới chỗ Trương Văn Phàm.
Ông Đinh thật sự hết cách.
Đúng là con gái lớn không thể giữ.
"Văn Phàm!" Đinh Vi Vi cười hỏi, "Anh muốn tặng quà gì cho em vậy?"
Vừa dứt lời liền có mấy ánh mắt nhìn Trương Văn Phàm. Không ngờ người tầm thường này lại quen tiểu thư nhà họ Đinh.
Trương Văn Phàm nhất thời thấy vô cùng sảng khoái, gã móc trong túi ra một hộp nhẫn, dịu dàng nói: "Đây là nhẫn anh tự tay chọn cho em, xem thử có thích không?"
Giá trị chiếc nhẫn không cao, chỉ có ba chục ngàn, căn bản không đáng một đồng trong đống quà đắt tiền mà Đinh Vi Vi nhận được.
Nhưng người yêu trong mắt hóa Tây Thi, Trương Văn Phàm tặng gì cô cũng thích.
Đinh Vi Vi lập tức vui vẻ đeo nhẫn lên: "Thật đẹp, em thích lắm. À đúng rồi, anh có đem theo miếng ngọc bội không? Hôm nay ba em mời được chủ tịch Cố, anh nhân cơ hội này tặng ngọc cho hắn đi."
Cố Minh Hoài không phải muốn gặp là gặp được, nếu bỏ qua cơ hội lần này sẽ không mở được tiệm.
Trương Văn Phàm gật đầu: "Anh có mang, sao anh quên được chứ."
Vừa nói xong người đã đến rồi.
Ở đây có người không biết Trương Văn Phàm nhưng không ai là không biết Cố Minh Hoài, anh là kiểu nhân vật lớn có máu mặt vừa bước vào cửa đã tự có BGM (nhạc nền) hoành tráng vang lên.
Càng hiếm thấy hơn là, hôm nay anh không tới một mình, mà còn dẫn một bạn nam.
Tham dự yến tiệc thế này đa phần đều có bạn nam bạn nữ, nhưng từ trước đến giờ Cố Minh Hoài chưa từng có, mỗi lần đều đến một mình, lạnh lùng chẳng thể tới gần. Hôm nay bỗng dẫn người theo, còn là một cậu thanh niên vô cùng xinh đẹp, làm người ta không khỏi nghĩ nhiều.
Chủ tịch Cố không gần nữ sắc, quả nhiên là có hứng thú với đàn ông...
Thanh niên nọ trông rất lạ mắt, không phải người làm ăn trong cái giới này, mà nếu nói chim sẻ đòi cậy thế Cố Minh Hoài thì mọi người lại thấy không giống.
Trên người hắn luôn có một khí chất làm người ta không dám khinh thường. Dung Dữ mặc một thân tây trang màu đỏ rượu, người bình thường mặc không phô ra được vẻ diễm lệ tự tin như hắn, mang theo kiêu ngạo nhìn chúng sanh bằng nửa con mắt, trong khoảnh khắc cướp lấy ánh nhìn của toàn thể mọi người ở đây.
Không giống chim sẻ trèo cao.
Mà giống phượng hoàng rơi xuống phàm trần.
Nếu cả người Trương Văn Phàm đều là vẻ 'Tôi trèo cao' nghèo kiết xác, thì Dung Dữ lại là vẻ liều lĩnh tùy tiện 'Các người nên thần phục dưới chân tôi'. Thế nhưng ở đây sẽ không có ai dị nghị điều này.
Là thiếu gia quý tộc của nhà nào mới du học về chăng?
Mọi người âm thầm đoán già đoán non, Đinh Vi Vi cũng tươi cười thở dài: "Thật sự rất có khí chất."
Mặc dù cô có hơi ngây thơ đơn thuần, nhưng từ nhỏ đã được dạy dỗ lễ nghi quy củ, giơ tay nhấc chân đều toát ra vẻ thục nữ nền nã của quý tộc.
Cậu thanh niên lại giống như một vương tộc. Vương tộc không cần tuân theo quy củ, tư thái đi đứng tùy ý mà cao ngạo như thế là chuyện đương nhiên. Đứng bên cạnh người có khí tràng mạnh mẽ như chủ tịch Cố cũng không hề yếu thế, mà càng như là lửa băng va chạm.
- -- Hơn nữa chủ tịch Cố đối xử với hắn không có chút lạnh nhạt nào.
"Xoảng!"
Trong bầu không khí yên tĩnh của toàn trường, âm thanh ly thủy tinh vỡ vô cùng rõ ràng.
Trường Văn Phàm chết đứng nhìn chòng chọc gương mặt Dung Dữ, ly trong tay tuột xuống, mặt cắt không còn chút máu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.