Chương trước
Chương sau
Trương Văn Phàm lắc đầu lẩm bẩm: "Không, tôi không cần, tôi không cần miếng ngọc đó..."
"Văn Phàm? Văn Phàm?" Đinh Vi Vi lo lắng hỏi, "Anh khó chịu à, sao trông sắc mặt xấu thế. Có cần đến bệnh viện khám chút không?"
Cô an ủi: "Anh giành được miếng ngọc là chuyện vui mà!"
Đây mà là chuyện vui à! Đây chả khác gì đang đưa đám biết không! Trương Văn Phàm tức đến độ muốn gào to.
Đinh Vi Vi là con gái một của gia đình giàu có, từ tấm bé đã ngậm thìa vàng lớn lên, đối với cô ba chục triệu chỉ là mấy bộ quần áo mấy cái túi xách, hoàn toàn không có chút khái niệm gì về tiền nong. Lúc hai người yêu nhau gã chưa bao giờ nhắc đến đến chuyện tiền bạc, ăn cơm mua đồ gì đều là gã chi, làm cho Đinh Vi Vi cảm thấy Trương Văn Phàm thật lòng yêu cô.
Nên tất nhiên bây giờ Đinh Vi Vi cũng không thể hiểu được khủng hoảng của Trương Văn Phàm.
Trương Văn Phàm phờ phạc hỏi Đinh Vi Vi: "Có thể bỏ miếng ngọc kia được không? Anh, anh không cần nữa."
"Không được! Đã gõ búa rồi sao đổi ý được?" Đinh Vi Vi vội la lên, "Kỳ Hàng có thể mời được nhiều quyền quý như thế anh nghĩ thế lực sau lưng có thể chọc được ư? Người phá vỡ nguyên tắc bị Kỳ Hàng cho vào danh sách đen, sẽ bị cả tầng thượng lưu trong phành phố Chương Hoa này tẩy chay, đó mới thật sự là xong đời."
Trương Văn Phàm ánh mắt đờ đẫn, thoáng chốc như bị rút hết sức sống.
Gã đần độn suy nghĩ cách giải quyết, bỗng thấy viên kim cương trên dây chuyền của Đinh Vi Vi, nhớ lời thanh niên đáng ghét đó bảo rằng --- dây chuyền của quý cô đi cùng anh cũng đã ba chục triệu rồi.
Trong mắt gã bỗng lóe ánh sáng: "Vi Vi, hôm nay anh không mang đủ tiền mặt."
Đinh Vi Vi ngờ vực nói: "Anh có thể dùng thẻ mà, ai lại đem tận ba chục triệu trong người chứ?"
Trương Văn Phàm: "..."
Nếu trong thẻ của gã có ba chục triệu thì bây giờ gã cần gì phải khó xử như thế? Gã phải bán hết tất cả bất động sản mới gom đủ số tiền này.
Những cửa tiệm đó là vốn liếng mà gã liều mạng kiếm bấy lâu, không thể cứ bỏ như thế được.
Đúng là đàn bà ngu xuẩn không biết cực khổ là gì. Trương Văn Phàm phiền não nghĩ, cô ta lại không thể tự giác cho gã mượn chút tiền sao? Cứ phải đợi gã mở miệng hỏi.
Chuyện này làm Trương Văn Phàm cảm thấy bị sỉ nhục.
Lúc này gã lại nhớ đến cái tốt của Trì Ngư, ít nhất con cá yêu kia cũng bằng lòng đưa toàn bộ tài sản cho gã, làm gì cần gã phải phí công suy nghĩ nữa.
Mặc dù phải duy trì hình tượng bạn trai hoàn hảo, nhưng liên quan đến chuyện sống chết cũng chẳng thể giữ cái vẻ thanh cao 'Anh yêu em anh không quan tâm đến tiền của em' mãi được.
Trương Văn Phàm uyển chuyển nói: "Vi Vi à, em cũng biết là dạo gần đây anh đang chuẩn bị cạnh tranh mảnh đất phía Tây, hiện giờ vốn còn chưa có, có thể cho anh mượn ba chục triệu không? Chờ anh kiếm đủ tiền nhất định sẽ trả lại em."
Đinh Vi Vi cười hì hì: "Thì ra là chuyện này, được chứ. Anh là bạn trai em anh khách sáo làm gì? Đây là lần đầu anh nhờ em giúp, em nhất định sẽ giúp anh."
Trươn Văn Phàm như trút được gánh nặng, nở nụ cười nhẹ nhõm.
"Chỉ là tiền trong thẻ của em đều là ba em quản, giờ mà rút sẽ có thông báo gửi về chỗ ba, đưa thẳng cho anh chắc chắn sẽ bị phát hiện." Đinh vi Vi nói thêm, "Hay là anh thế chấp trước sợi dây chuyền của em đi, giá của nó vừa đủ ba chục triệu. Em không mang giấy giám định theo nhưng chắc Kỳ Hàng cũng có thể giám định ngay tại chỗ."
Trương Văn Phàm: "Thế tạm thời..."
Đinh Vi Vi có chút không nỡ tháo dây chuyền xuống đưa cho gã: "Sợi dây này là mẹ tặng em, em còn chưa đeo đủ nữa. Kỳ Hàng cho phép cầm vật đồng giá để thế chấp, nếu trong ba tháng vẫn không thanh toán hết hóa đơn thì tài sản thế chấp đó cũng sẽ bị mang đi đấu giá." Dĩ nhiên cũng không cần trả thêm bất kỳ khoản nào.
Trương Văn Phàm nghĩ, vậy chắc chắn phải kéo dài đến ba tháng sau. Trước tiên giải quyết cái đống lửa xém lông mày này đã.
"Được rồi, đừng ủ rũ nữa. Ngày kia là sinh nhật em rồi, anh đã nghĩ tặng quà gì cho em chưa?" Đinh Vi Vi cười nói.
Trương Văn Phàm giải quyết xong chuyện này, cũng thong thả hơn: "Nhất định sẽ không để Vi Vi nhà chúng ta thất vọng."
- -
Buổi đấu giá kết thúc thì trời cũng tối.
Nhìn Trương Văn Phàm với Đinh Vi Vi thân thiết tay trong tay, vừa nói vừa cười đi ra nhà đấu giá, mà trên cổ Đinh Vi Vi đã trống không.
Dung Dữ chậm rãi đóng cửa kính xe: Đúng thật là ngốc bạch ngọt.
Vòng huyết Ngọc: Anh phí công như thế cuối cùng tổn thất lại chỉ là sợi dây chuyền của Đinh Vi Vi.
Dung Dữ: Nói mày ngu mày còn không nhận.
Vòng Huyết Ngọc: Tôi thì thế nào?!
Dung Dữ: Tao biết giá của chiếc vòng đó là ba chục triệu vì ngài Cố đã từng hỏi tao có muốn hay không, tao chê xấu từ chối, sau đó dây chuyền đã được bà Đinh mua làm quà tặng cho con gái. Loại trang sức quý giá này đều có giấy chứng nhận quyền sử dụng và quyền sở hữu nó là của bà Đinh. Hội đấu giá Kỳ Hàng là một hệ thống tên thật*, lúc giao dịch sẽ có giám định hợp đồng mua bán.
Vòng Huyết Ngọc: Sau đó thì sao?
Dung Dữ: Trương Văn Phàm đã dùng cả gia tài để lấy miếng ngọc bội, cùng lắm chỉ táng gia bại sản. Nhưng gã dùng dây chuyền thuộc quyền sở hữu của bà Đinh, còn dưới tình huống bà Đinh không biết chuyện, hành động này là lừa đảo, nhà họ Đinh mà phát hiện thì chắc chắn bị bỏ tù. Vả lại theo luật thì sợi dây chuyền sẽ được trả cho chủ ban đầu, vậy nên Trương Văn Phàm sẽ còn nợ Kỳ Hàng ba chục triệu, nếu không lầm thì gã sẽ vào tù lần hai.
Vòng Huyết Ngọc: Không chắc là nhà họ Đinh sẽ phát hiện.
Dung Dữ: Tao sẽ làm cho nhà họ phát hiện.
Vòng Huyết Ngọc:...Vậy là, anh cố ý nói dây chuyền của Đinh Vi Vi là ba chục triệu, không chỉ khích lòng tự tôn của Trương Văn Phàm mà còn nghĩ đến chuyện đưa gã vào ăn cơm tù hả?
Dung Dữ: Không phải mày nói đây là xã hội pháp trị à? Không giết người được thì dùng pháp luật làm vũ khí thôi.
Vòng Huyết Ngọc không rét mà run.
Đại ma vương, giết người không thấy máu.
Trì Ngư tự nguyện đưa toàn bộ tiền cho Trương Văn Phàm, mà trong tay Dung Dữ có không nhiều cũng không ít, vừa vặn ba chục triệu nhưng đó là cả gia tài của trương Văn Phàm.
Còn chặt luôn cái thang Trương Văn Phàm dùng để leo lên nhà họ Đinh, để Trương Văn Phàm đắc tội thế lực khổng lồ như Kỳ Hàng, chạm đến ranh giới cuối cùng của luật pháp.
Đương lúc thời tới mà mất trắng chẳng còn gì cũng vì một miếng ngọc. Mà Trương Văn Phàm lại dùng miếng ngọc đó để nịnh hót Cố Minh Hoài, cuối cùng vẫn đến tay Dung Dữ.
Cái gì gã cũng không lấy được, hoàn toàn không còn gì cả.
- -
Cố Minh Hoài quay qua nhìn cậu thanh niên đang ngồi bên ghế phụ, đối phương cúi đầu không biết đang nghĩ gì.
"Cá Nhỏ à." Cố Minh Hoài cầm tay lái, xe vẫn dừng tại chỗ.
Dung Dữ ngẩng đầu: "Sao thế?"
"Em biết hắn." Cố Minh Hoài khẳng định.
Nếu thật sự không biết, cá nhỏ sẽ không nói mấy câu kiểu 'Em muốn gã chết' như thế.
Dung Dữ bình tĩnh đáp: "Em không có dây mơ rễ má gì với gã."
Cố Minh Hoài lái xe đi: "Không sao, khi nào em muốn nói thì nói cũng không muộn."
Hắn đã nói vậy thì chuyện trước kia chắc chắn cũng không vui vẻ gì, anh sẽ chờ đến khi nào cá nhỏ muốn nói.
Dung Dữ hạ kính xe, ngắm phong cảnh dọc đường. Trí nhớ của hắn rất tốt, nhìn vài lần liền nói: "Đây không phải đường về nhà."
Cố Minh Hoài: "Ừm, không phải em nói ở nhà chán à? Dù sao hôm nay cũng ra ngoài rồi, anh đưa em đi hóng gió, hít thở không khí trong lành."
Dung Dữ lập tức hưng phấn liền: "Có thể đến bar không? Khu vui chơi? Rạp chiếu phim?"
Cố Minh Hoài từ chối: "Chỉ hóng gió thôi."
Dung Dữ xìu: "Cũng như không, tội phạm trong tù cũng được định kỳ hóng gió đây này."
Cố Minh Hoài: "..."
Xe Cố Minh Hoài chạy càng ngày càng xa, cuối cùng chạy thẳng đến bờ biển.
Thành phố Chương Hoa là thành phố biển, có vài bãi biển nổi tiếng, mỗi ngày đều thu hút một lượng lớn khách du lịch đến chơi, đặc biệt là những người sống ở những thành phố không có biển.
Cố Minh Hoài là người bản xứ nên anh rất quen thuộc thành phố này, bãi biển anh đưa Dung Dữ tới là một bãi biển khá vắng vẻ. Xe dừng lại ven đường, xung quanh không một bóng người, bọn họ vừa xuống xe cả bãi cát cũng chỉ có hai người họ.
Gió lạnh thổi qua, vô cùng hiu quạnh.
Dung Dữ đứng nhìn ba giây sau đó muốn chui vào lại trong xe.
Cố Minh Hoài kéo hắn lại: "Chạy đi đâu đấy?"
Dung Dữ giãy giụa: "Này thì có gì đâu mà ngắm!"
"Ngắm biển kìa."
"Biển thì có gì mà ngắm?" Dung Dữ ngừng vùng vẫy, ôm tay run run: "Lạnh muốn chết."
Cố Minh Hoài ôm hắn từ phía sau, để hắn dựa vào lồng ngực ấm áp của mình: "Vậy anh ôm em cho ấm nhé."
"Chỗ này anh chọn kĩ lắm đấy." Cố Minh Hoài nhìn đường biển phía xa xa, "Buổi tối có thể hóng gió nghe tiếng sóng biển rì rào, ngắm sao ngắm trăng. Không có ai đi qua, lúc em thiếu nước cũng có thể bơi một vòng, thấy anh tri kỷ không hửm?"
Dung Dữ cười nhạt: "Cảm ơn tri kỷ của anh, em là cá nước ngọt."
Cố Minh Hoài: "...Nước biển cũng không được à?"
Dung Dữ: "Anh muốn lấy một con cá mặn thì cứ nói thẳng."
Cố Minh Hoài im lặng một giây: "Vậy thôi về nhé."
"Thôi kệ đi." Dung Dữ tìm một chỗ trên bãi cát ngồi xuống, "Tới cũng tới rồi."
Cố Minh Hoài vẫn đứng im.
Dung Dữ liếc anh: "Còn ngại dơ à?"
Cố Minh Hoài xoắn xuýt chốc lát rồi cũng ngồi xuống cùng hắn sóng vai.
Biển gợn sóng lăn tăn dưới ánh trăng bạc, rồi sóng biển lại cuồn cuộn mang đến một luồng gió biển mằn mặn.
Trăm sông đổ về biển, biển khơi là nơi tất cả loài cá hướng đến.
Cá chép không thể sống ở biển, trừ phi vượt qua cửa rồng trở thành rồng mới có thể tùy ý mà ngao du trong biển. Mỗi một con cá chép từ khi có linh trí đều có chung một sứ mệnh, đó là tu luyện đến một nghìn tuổi, sau đó bơi đến biển khơi, vượt qua nỗi sợ hãi của cá nước ngọt đối với biển, nhảy qua cửa rồng vô tận, trở thành Long tộc tôn quý.
Tất nhiên trong mắt Dung Dữ Long tộc cũng chỉ được coi là em trai. Ở thế giới cũ hắn là đỉnh của chuỗi thức ăn, là ngọn lửa có thể thiêu cả Đông Hải đến khô cạn. Long tộc vì giữ lãnh địa nên thường xuyên dâng cho hắn ít bảo bối mong Ma vương có thể vui vẻ mỗi ngày.
Nhưng tâm trạng của hắn khi đó cũng không tốt như bây giờ.
Dưng Dữ nhìn ánh trăng trên biển: "Hai ta ở đây bao lâu?'
Cố Minh Hoài hỏi: "Em muốn ở bao lâu?"
Dung Dữ: "Đến trời sáng."
Cố Minh Hoài dở khóc dở cười: "Người chê ở đây không có gì đẹp là em, mà nói muốn ở đến sáng cũng là em."
Dung Dữ quay qua nhìn anh: "Em muốn ngắm mặt trời mọc, đó giờ em còn chưa được thấy mặt trời mọc lần nào."
Cố Minh Hoài nói: "Được, anh ngắm với em."
Dung Dữ miễn cưỡng ngáp một cái, tựa đầu vào vai anh: "Trước kia ngày nào em cũng đến bờ biển."
Cố Minh Hoài không biết trước kia là bao lâu, anh bày ra vẻ đang lắng nghe hỏi: "Em đến biển làm gì?"
"Chờ mặt trời mọc." Dung Dữ có chút tức tối nói, "Nhưng không lần nào em đợi được."
Cố Minh Hoài bật cười: "Mỗi ngày đều có thể thấy mặt trời mọc mà, ngày nào em cũng ngủ nướng dậy không nổi đúng không?"
Cá nhỏ thích bám giường như thế, khó tưởng tượng được cảnh hắn dậy sớm chờ mặt trời mọc.
Dung Dữ im lặng chốc lát, lại thở dài.
"Ừm, em lười như thế sao có thể làm chuyện ngu ngốc như mỗi sáng dậy sớm ngắm mặt trời mọc chứ."
Hắn không dậy sớm.
Hắn chỉ thức trắng đêm.
Nghe còn thấy ngu ngốc hơn. Đại ma vương có hơi buồn phiền.
Trăng sáng trên bầu trời lặng lẽ di chuyển, bóng đêm và sao trời dần thay đổi, từng đợt sóng biển vỗ vào bờ.
Hai người ngồi bên bờ biển không biết từ lúc nào đã tựa vào nhau mà ngủ.
Gió biển dịu dàng lướt qua gò má hai người, dưới ánh trăng sáng vằng vặc, phong cảnh nơi đây đẹp tựa tranh vẽ.
...
Lúc ánh nắng vào sáng sớm vẩy vào gương mặt Cố Minh Hoài, lông mi anh run rẩy, vừa mở mắt ra đã trông thấy mặt trời đỏ rực đang chầm chậm nhô lên từ chân trời, cả người như được tắm dưới ánh nắng ấm áp.
Anh đưa tay che mắt, vội vàng đụng đụng cậu thanh niên đang ngủ say trong ngực: "Cá Nhỏ dậy đi em mặt trời lên rồi kìa."
Dung Dữ tựa vào ngực anh ngủ rất sâu, ánh nắng vàng nhạt phủ lên gò má tinh xảo, nom vô cùng xinh đẹp đến mức có chút chói mắt.
Cố Minh Hoài cúi đầu: "Dậy ngắm mặt trời kìa em."
Mí mắt Dung Dữ như díp hẳn vào nhau không mở ra được, hắn lại giở tính gắt ngủ: "Đừng quậy mà."
Cố Minh Hoài dở khóc dở cười, ngủ sâu như thế hèn gì đến biển nhiều lần vẫn không thấy được mặt trời mọc.
Anh kiên nhẫn ghé vào tai hắn: "Cá Nhỏ à dậy ngắm mặt trời thôi."
"Không ngắm." Dung Dữ ngại ánh nắng quá chói mắt, nghiêng đầu vùi vào ngực Cố Minh Hoài: "Đó không phải mặt trời của em."
Đúng là nhắm mắt nói mò.
Cố Minh Hoài tức cười hỏi: "Thế trên trời không phải mặt trời thì cái gì mới là mặt trời?"
Dung Dữ ngủ như chết không lên tiếng.
Cố Minh Hoài cũng không nỡ quấy rầy hắn, đương lúc anh đang ngắm mặt trời dần nhô lên từ phía xa xa, chợt nghe cậu chàng trong ngực khẽ nói: "... Là anh đấy."
"Anh chính là mặt trời."
Hắn nhận được sự cưng chiều nhất thế gian này, không phải nằm trên giường cầu vồng cũng chẳng phải ôm đệm mây trắng hay nghe tiếng ngọc vỡ.
Mà là gối đầu lên Mặt Trời, khoác ánh ban mai mơ một giấc mơ tuyệt đẹp.
Hết chương 20.
*Một hệ thống tên thật là một hệ thống trong đó người dùng có thể đăng ký một tài khoản trên một diễn đàn, trang web hoặc hệ thống bảng thông báo sử dụng họ tên hợp pháp.
Người dùng được yêu cầu cung cấp thông tin xác thực và tên hợp pháp của họ. Một bút danh công khai cũng có thể được sử dụng, nhưng danh tính của người đó có sẵn cho các cơ quan pháp luật để sử dụng trong điều tra tội phạm. Hệ thống tên thật được sử dụng trên các trang web như Facebook và Quora. (Theo wikipedia)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.