Trận đấu kết thúc với chiến thắng dành cho đội khách, Lương Viễn Triết cảm thấy chính mình biểu hiện cũng không tệ lắm, vì thế theo thói quen nhìn về phía khán đài, lại phát hiện bảo bối nhà mình đã biến mất.
Chạy đi đâu rồi? Lương Viễn Triết khó hiểu.
“À, Mục Nhiên nhờ thầy nhắn với em một tiếng, em ấy về trường học trước rồi.” Huấn luyện viên thấy cậu như đang tìm người, vì vậy chủ động giải thích.
“Về rồi?” Lương Viễn Triết buồn bực. “Về khi nào vậy ạ?”
“Không lâu sau khi hiệp thứ hai bắt đầu, nói là về trường lên lớp.”
Xem một nửa rồi bỏ đi? Tâm tình Lương thiếu gia thật khó chịu, gọi điện thoại cho cậu. Kết quả có tiếng nói vang lên: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy.”
Lương Viễn Triết cũng không còn tâm tình ăn cơm trưa, trực tiếp bắt xe trở về trường học.
Trong phòng học trống trơn vắng lặng, các học sinh đều đã đi ăn trưa, chỉ có một mình Mục Nhiên ghé vào trên bàn nghe tiếng Anh, đột nhiên có người nhấc tai nghe ra.
“Sao không đợi anh?” Lương Viễn Triết ngữ khí hung dữ.
“Hừ!” Sau khi thấy rõ là ai, Mục bảo bảo thật sinh khí.
Sao lại còn hừ nữa. Lương Viễn Triết bị cậu làm cho buồn bực. “Làm sao vậy?”
Mục Nhiên xê dịch về phía chỗ ngồi bên kia, cách hắn xa một chút, giận lẫy làm ngơ.
“Nói chuyện đi nào bảo bối?” Lương Viễn Triết nóng nảy, đang êm đẹp, sao lại tự nhiên không để ý mình.
“Nói dối!” Mục Nhiên lẩm bẩm.
“Anh?” Lương Viễn Triết nghi hoặc. “Anh dối em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-gap-mat/104898/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.