Lần đầu tiên ăn cơm cùng gia đình Lương Viễn Triết, Mục Nhiên khó tránh khỏi khẩn trương, hơn nữa chú Lương vẫn rất nghiêm túc, vì vậy cậu càng thêm khẩn trương, kết thúc một bữa cơm cũng chưa ăn được bao nhiêu.
Cơm nước xong xuôi, Lương Viễn Triết đưa Mục Nhiên vào phòng của mình, mở một túi bánh mì ra đưa cho cậu.
“Em về nhà đây.” Mục Nhiên có chút uể oải, đêm nay mình ngốc chết, không những nói ngọng, còn vụng về đánh đổ một chén canh!
“Không có việc gì.” Lương Viễn Triết ôm chầm cậu. “Em đã biểu hiện tốt lắm rồi, ít nhất mẹ của anh cũng rất thích em.”
Mục Nhiên rầu rĩ, cúi đầu cắn bánh mì.
“Buổi tối muốn ở lại đây không?” Lương Viễn Triết hỏi.
“Không cần, em vẫn nên trở về nhà thôi.” Mục Nhiên buông bánh mì trong tay. “Em đi trước đây.”
“Anh đưa em về.” Lương Viễn Triết lấy áo khoác.
Mục Nhiên gật gật đầu, đi theo hắn xuống lầu.
Trong phòng khách, cha mẹ Lương Viễn Triết đang xem tivi.
“Thưa chú dì, con về nhà ạ.” Mục Nhiên rất lễ phép.
“Lần sau lại đến chơi nha.” Ấn tượng của dì Lương đối với Mục Nhiên rất tốt.
“Cha mẹ, con đưa cậu ấy đi.” Lương Viễn Triết nói một tiếng, theo Mục Nhiên đi ra cửa.
Bên ngoài thời tiết rất lạnh, Mục Nhiên rụt cổ, hắt xì một cái.
Lương Viễn Triết cởi khăn quàng cổ của mình xuống, vây quanh cổ Mục Nhiên.
“Được rồi, anh về đi.” Mục Nhiên dừng bước lại. “Em tự đi đến nhà ga được rồi.”
“Hôn một chút rồi đi.” Lương Viễn Triết xoa bóp mặt cậu.
“Bị người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-gap-mat/104897/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.