Thẩm Du Khanh kích động, hơi thở nghẹn lại, duy nhất có đôi mắt nhìn hắn từng bước đến gần.
Ngõ này hẻo lánh, bên ngoài ồn ào tiếng người, nhưng ở đay lại như bị cách biệt với thế giới khác.
Ngụy Nghiên đi tới trước mặt nàng, hai mắt quầng thâm, chạy đến Thượng Kinh chưa đầy một tháng, khó có được một đêm ngon giấc.
"Tại sao ta không thể đến." Hắn áp sát vào người nàng, một tay ôm eo thon của nàng, một tay nâng cằm nàng lên, trong mắt không có ý cười, "Quấy rầy nàng?"
Cảm nhận được sự kỳ lạ của hắn, Thẩm Du Khanh mở miệng nói: "Cha thiếp không đồng ý cuộc hôn nhân này, mẹ thiếp lại bệnh nặng, cả nhà đều loạn, bây giờ không phải lúc nói chuyện của chúng ta."
Ngụy Nghiên nhìn chằm chằm vào mắt nàng, không nói gì.
Anh dùng tay bóp cằm nàng, "Nàng còn muốn nói gì không?"
"Còn có thể có chuyện gì?" Thẩm Du Khanh cảm thấy tâm tình hắn không hiểu nổi, "Mẹ thiếp bệnh nặng, nếu lúc này chàng tới phủ nói chuyện của chúng ta, chẳng phải mẹ càng bệnh nặng hơn sao."
Ngụy Nghiên ánh mắt tối sầm, nắm lấy tay nàng đặt ở trong lòng bàn tay, "Vậy nàng định khi nào trở về Mạc Bắc?"
"Thiếp còn chưa nghĩ tới." Thẩm Du Khanh lông mi rũ xuống, Mẹ bệnh lại tái phát, là bảo dưỡng thân thể không tốt, về phần trở về Mạc Bắc, nàng còn chưa nghĩ tới.
Mặt trời đang lặn, ánh sáng vàng phía xa chiếu vào lưng hắn, tôn lên dáng người cao lớn.
Ngụy Nghiên yết hầu lên xuống, đem nàng ôm vào trong ngực, ánh mắt bình tĩnh, nhìn không ra biểu tình.
"Tôi không thể ở lại lâu," Hắn nói.
Trái tim Thẩm Du Khanh nhất thời tắc nghẽn, trong lòng dâng lên một cảm giác bực bội khó giải thích được, nàng ngửa mặt lên nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Chàng muốn đi thì đi đi, hai ba năm nữa ta cũng không thể quay về được."
"Nàng nhất định phải ngoan cố với ta sao?" Ngụy Nghiên khóe miệng cong lên, giống như cắn chặt răng nói.
Thẩm Du Khanh cau mày, tức giận đẩy ng ực hắn, "Vậy giờ chàng đến đây làm gì!"
"Phải, đúng là ta không nên tới." Ngụy Nghiên siết chặt cổ tay nàng, đôi mắt thâm thúy u ám, "Đáng lẽ ta nên ở Mạc Bắc hoàn toàn không biết gì cả, làm kẻ ngu xuẩn chờ nàng."
Thẩm Du Khanh ngẩn ra, nhẹ giọng nói: "Sao chàng lại nghĩ vậy?"
Ngụy Nghiên tự giễu cười nói: "Vậy nàng muốn ta nghĩ như thế nào?"
"Ta.."
Lời còn chưa nói ra, hắn đã đè lên người nàng, đôi môi hơi lành lạnh chậm rãi lăn trên người nàng, từ nhẹ nhàng dần trở nên nặng nề, hơi thở nóng rực.
Thẩm Du Khanh dựa lưng vào tường, đôi mắt sáng ngời, đôi môi mím chặt, hắn giống như một ngọn núi cao ngất đột ngột đ è xuống, dù thế nào cũng không thể đẩy ra được.
Hai tay bị trói quanh eo, hắn mạnh mẽ đẩy cô vào lòng mình. Còn chưa thỏa mãn, hắn lướt qua cổ nàng, hôn lên bầu ng ực.
Ngoài ngõ náo nhiệt, Thẩm Du Khanh nhất thời kinh hãi, sợ có người đột nhiên đi tới.
Hắn hôn xong rồi lại cắn, tiếp tục hôn lên môi nàng.
Lúc nhẹ lúc nặng, chỉ có một đôi mắt sâu thẳm luôn nhìn đến.
Thẩm Du Khanh hô hấp rối loạn, hai gò má ửng hồng như mây, cả người như không còn chút sức lực nào, chỉ biết rúc vào trong lòng hắn.
Mặt trời xuống nhanh, lúc này trời đã tối hẳn, mây đen bao phủ bầu trời, ánh sáng cũng không còn.
"Thiếp phải trở về." Thẩm Du Khanh trầm giọng nói.
Ngụy Nghiên ôm lấy eo nàng, hơi thở quấn lấy, nhìn thấy bờ môi đỏ ửng kia, nét u ám mới dịu đi một chút.
"Đêm nay ta tới tìm nàng." Hắn ghé vào bên tai nàng, nhìn rõ đôi hoa tai mới đeo, trăng sáng làm trang sức, đung đưa đung đưa, ngoan ngoãn nằm trên ngực hắn.
"Chàng điên rồi, lỡ như bị người phát hiện, thiếp......"
Hắn ngăn nàng lại, "Ta làm nhẹ thôi."
"Không được." Thẩm Du Khanh sắc mặt đỏ bừng, nhưng giọng nói lại lạnh nhạt, "Cha giám sát nghiêm ngặt, trong viện của thiếp có người ngoài, không thể mạo hiểm."
Ngụy Nghiên không nói nữa, hôn lên trán nàng, nhếch miệng cười, bên tai thì thầm "Ừ" một tiếng, "Ngày mai lại ra ngoài được không."
Tay hắn nhào nắn thêm vài lần, như thể nhào cả trái tim nàng.
Thẩm Du Khanh đôi mắt giật giật, "Chiều mai ở phủ Triệu Quốc Công mở yến tiệc, thiếp sẽ tìm cớ rời yến tiệc sớm một chút."
"Được."
...
Lúc nàng về phủ đã là rất muộn, Thẩm Du Khanh cầm gói thuốc trên tay, bắt gặp Thẩm Tuế Hàn vừa xong việc trở về.
"Con đi đâu sao về muộn như vậy?" Thẩm Tuế Hàn đi vào trước.
Thẩm Du Khanh nâng gói thuốc trong tay lên: "Trên đường con gặp Tiên sinh, hắn tặng thuốc, cái này rất tốt cho bệnh tình của mẹ."
Nghe nói là Hành Nghiêm đưa, Thẩm Tuế Hàn ngừng hỏi, vuốt râu và cười, "Hành Nghiêm tốt bụng, sao con không mời hắn vào nhà."
"Tiên sinh không muốn cha kéo hắn đi thưởng trà đâu, hắn còn đang sợ cha đó." Thẩm Du Khanh nói.
Thẩm Tuế Hàn lại mỉm cười, nhận thuốc, "Cả ngày nay con cũng mệt rồi, về nghỉ ngơi trước đi."
Thẩm Du Khanh ánh mắt bình tĩnh lại, chậm rãi nói: "Cha à, Ngụy Nghiên..."
"Con nhắc tới hắn làm gì?" Thẩm Tuế Hàn sắc mặt chợt trở lên lạnh lùng, "Nếu hắn muốn chết ở Mạc Bắc thì cũng mặc kệ, con đừng có dấn mình vào đó."
"Oản Oản, cha mẹ đã mất anh trai con rồi, không thể mất đi con nữa." Giọng Thẩm Tuế Hàn già nua, từ 11 năm trước dường như trong nhà đã thay đổi. Thân thể mẹ ngày càng yếu đi, nàng một lòng muốn tìm ra chân tướng năm đó, chỉ có cha chèo chống cái nhà này.
Thẩm Du Khanh sợ mình tiếp tục nói nữa sẽ bị cấm túc, lại chọc cha nghi ngờ nên gật đầu: "Oản Oản biết ạ."
...
Đêm xuống, Ngụy Nghiên quay lại trạm dịch.
Lúc này, trên đường ở Thượng Kinh ít người hơn, xe ngựa lộc cộc đi qua.
Ngụy Nghiên ôm đao đi thẳng, tay cầm đao siết chặt, trong ngực như có viên đá rơi xuống. Từ lúc nàng rời khỏi yến tiệc hắn đã đi theo nàng, nhìn thấy mọi thứ, và cũng nhìn thấy Tiên sinh mà nàng hay nhắc tới.
Ngoại hình đoan chính, quần áo không dính bụi trần, có phong thái công tử thế gia.
Đối với hắn, nàng luôn không muốn bị ép buộc, nhưng đối với người đó, nàng lại không hề đề phòng, hết lòng tin tưởng cùng thả lỏng.
Trong lòng Ngụy Nghiên lúc thăng lúc trầm, nhưng hắn cũng không biết ra sao. Hắn không thể ở lại lâu, nàng còn muốn ở lại một hai năm hoặc thậm chí lâu hơn.
Trạm dịch cách đó một con đường, Ngụy Nghiên tùy tiện chọn một gian không quá đặc biệt.
Lần này hắn từ Mạc Bắc đến chỉ mang theo một đội binh lính, lịch trình gấp gáp, đến Thương Kinh chỉ để tìm nàng, còn không có thời gian nghỉ ngơi.
Hắn đi lên cầu thang, còn chưa bước vào nhà đã nghe thấy tiếng ghế gỗ cào xuống nền nhà.
Ngụy Nghiên giắt đao bên hông, đôi mắt sáng ngời nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Bánh xe của chiếc ghế gỗ bị cào trên mặt đất, trong phòng khách có một người, cẩm y ngọc bào, mặt mày ấm áp dịu dàng, hơi thở nhàn nhạt có chút ốm yếu.
Ngụy Ấn nhìn người đứng ở hành lang, mở miệng nói trước: "Ta không nghĩ có một ngày lại gặp lại Tam đệ."
Ngụy Nghiên bỏ tay cầm đao xuống, liếc hắn một cái, tiếp tục đi vào: "Tin tức của Đại ca vẫn nhanh như vậy."
"Không chỉ ta, Phụ hoàng cũng nhận được tin, chỉ là chính sự chậm trễ hơn ta thôi, lúc này chắc người cũng lên đường rồi." Ngụy Ấn cười nói.
Ngụy Nghiên đi ra ngoài người gác cổng, trên mặt nhìn không ra vẻ gì, "Lão già có tới cũng không làm gì được ta."
"Ngươi, ngươi." Ngụy Ấn bất đắc dĩ nói: "Sao mà 10 năm rồi tính tình ngang ngạnh của đệ vẫn không có chút nào thay đổi vậy."
Ngụy Nghiên đã vào phòng, cũng không định để Ngụy Ấn vào, thuận tay quay người đóng cửa lại.
Ngụy Ấn bị cửa đóng chặn lại bên ngoài.
Người hầu đi theo không khỏi lau mồ hôi trên trán, "Vương gia, chúng ta... "
"Không sao." Ngụy Ấn giơ tay ra hiệu, vẫn dịu dàng cười nói: "Chân của Đại ca bị thương, không thể chịu được giá rét, Tam đệ nếu muốn đem nhốt Đại ca ngoài cửa thì cứ đóng lại đi."
Một lúc sau, cửa mở ra, Ngụy Nghiên đã thay Hồ phục, sốt ruột nói: "Có bệnh chết ở đây lão già lại tìm ta."
Ngụy Ấn cũng không tức giận, cười đi vào.
Hắn mạc cẩm hoa y phục, nhìn là biết rất quý giá, một trời một vực với Hồ phục thô sơ của Ngụy Nghiên.
Ngụy Ấn đi tới bàn ngồi đối diện hắn, không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn vài lần, lắc đầu thở dài: "11 năm rồi, bộ dạng bây giờ của Tam đệ khiến ta có chút không quen."
Ngụy Nghiên ngồi duỗi chân, tùy ý chắp tay, cười nói: "Dáng vẻ này của ta còn mạnh mẽ hơn trước."
"Khi còn trẻ phong lưu tuấn tú, bây giờ trầm ổn hoang dã, so sánh sao được?" Ngụy Ấn tự rót cho mình một chén trà, chậm rãi uống một hơi, "Tam đệ lần này vì việc gì mà hồi kinh vậy?"
Nhớ tới ban ngày nhìn thấy người kia, Ngụy Nghiên tùy ý cười nói: "Nếu Đại ca tới hỏi chuyện này thì ta cũng không giữ lại."
"Này..." Ngụy Ấn nói: "Chúng ta tình nghĩa huynh đệ thâm sâu từ nhỏ, nghe nói hôm nay có người nhìn thấy đệ về kinh, không biết thật giả như thế nào ta cũng tới xem một chút, chỉ muốn biết tiểu ma vương năm đó ta bảo vệ hiện giờ như nào rồi."
Ngụy Nghiên hai mắt chớp động, cũng không biết có nghe lọt lời nào không. Cả người đột nhiên ngửa ra sau, uể oải nói: "Đại ca nhìn thấy rồi đó, không có cụt tay thiếu chân, còn sống tốt."
"Nói gì vậy!" Ngụy Ấn từ trên xuống dưới nhìn hắn một cái, "Đệ xem mình nước da ngăm đen, trên mặt vài vết sẹo, bao nhiêu năm qua trên người cũng không biết chịu bao nhiêu vết thương nhỉ, nếu như Thục Quý phi biết, không biết xót cho đệ như nào đâu.."
Ngụy Nghiên sắc mặt lạnh lùng, "Đang yên đang lành nhắc tới mẫu thân ta làm gì."
Ngụy Ấn không ngừng nói: "Đệ năm đó lúc giết những kẻ đó đều là Phụ hoàng áp xuống cho đệ, đệ vui vẻ rời đi, có biết chuyện này gây ra bao nhieu sóng gió trong triều không?"
"Thục Quý phi là mẹ ruột của đệ, nhưng đối với phụ hoàng cũng không dễ dàng, phụ hoàng mấy năm này một mực nghĩ tới đệ.."
"Đại ca nếu còn nhắc lại ông ấy, ta cũng không có lòng giữ người đâu." Ngụy Nghiên tay cầm đao đứng lên, xem như tiễn khách.
Ngụy Ấn nhìn hắn một lát, nói: "Đệ muốn ở Thượng Kinh bao lâu?"
"Khoảng hai - ba ngày." Ngụy Nghiên thản nhiên đáp.
Hai ba ngày gì đó chỉ là hắn tính toán vậy, Khuyển Nhung đã ngo ngoe rục rịch, Mạc Bắc không thể thiếu hắn được.
"Đệ không đi gặp phụ hoàng sao?" Ngụy Ấn dừng một chút, tiếp tục nói: "Đệ là đứa con phụ hoàng yêu thương nhất, 11 năm rồi, ông ấy rất nhớ đệ."
Ngụy Nghiên trầm mặc một lát, "Thấy thì sao, không thấy thì sao, ta cũng không ở lại Thượng Kinh."
Hai huynh đệ đã lâu không gặp nhau, nhưng cũng chỉ ngắn ngủn 1 khắc.
Người hầu đẩy Ngụy Ấn ra khỏi nhà, chân trước vừa mới đi, một lão già dáng người cao gầy đã đi vào.
Ngụy Nghiên còn đứng ở cửa, Tống Phúc Đức liếc mắt liền nhận ra hắn, vội vàng chạy lên lầu hai, trong mắt rưng rưng nói: "Tam hoàng tử, lão nô chờ Tam hoàng tử trở về mãi."
Hắn còn chưa vào phòng đã quỳ xuống đất, khóc nức nở.
Ngụy Nghiên nhướng mày nói: "Sao ngươi lại tới đây?"
Hắn đã đoán trước lão già kia sẽ phái người tới, lại không ngờ người này chính là Tống Phúc Đức, người bên cạnh mẫu thân hắn, năm đó khi mẫu thân tiến cung, hắn đã tự mình ra tay, làm thái giám hầu hạ trong cung.
"Từ khi nương nương đi mất, Hoàng thượng liền điều nô tài đến Càn Khôn Cung phụng dưỡng, mấy năm nay lão nô còn tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại Tam hoàng tử nữa." Tống Phúc Đức vừa kinh ngạc vừa vui mừng, "Tam hoàng tử, ngài cuối cùng đã chịu trở lại."
"Ta trở về là có nguyên nhân khác, không liên quan gì tới lão già, ta sẽ không vào cung." Ngụy Nghiên làm động tác xoay người đóng cửa lại.
Tống Phúc Đức bò dậy liên tục nói: "Tam hoàng tử, chờ một chút."
"Tam hoàng tử, Hoàng thượng phái nô tài tới đây chính là vì hôn sự của ngài."
Ngụy Nghiên dừng một chút, nghĩ đến thư hòa ly kia hắn không có trả lời, ánh mắt tối sầm lại, đột nhiên nhếch môi cười nói: "Ông ta thật đúng là biết tính kế."
Tống Phúc Đức biết hắn đang nói đến ai, không khỏi lau mồ hôi, chỉ có Tam hoàng tử mới dám nói thẳng Hoàng đế như vậy.
"Hoàng thượng biết ngài từ Mạc Bắc vội vàng trở về, liền nói lão nô bảo ngài trước tiên nghỉ ngơi một ngày, ngày sau mới tiến cung."
Ngụy Nghiên chỉ vào vỏ đao, gật đầu nói: "Ngươi về đi."
...
Ngày hôm sau trời quang mây tạnh, buổi trưa Thẩm Du Khanh lên đường đến phủ Triệu Quốc Công.
Hoàng đế mới ban thưởng cho Triệu Quốc Công một cây san hô đỏ, để lòng cảm kích hoàng ân, ông đặc biệt lấy ra cho mọi người cùng xem. Trong Thư viện, Thẩm Du Khanh và Ngũ tiểu thư của phủ Triệu Quốc Công cũng được coi là bạn tốt, yế tiệc lần này mới gửi thiệp cho nàng.
Khi Thẩm Du Khanh rời đi, nàng nhìn Vương thị uống thuốc rồi mới nhận lại chén, "Nếu mẹ không chịu khó uống thuốc, Oản Oản ngày nào cũng sẽ tới.".
||||| Truyện đề cử: Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình |||||
"Mẹ còn ước gì Oản Oản mỗi ngày có thể đến chăm mẹ." Vương thị nắm tay Thẩm Du Khanh, giọng nói ấm áp nói: "Triệu Quốc Công gửi thiệp mời sao?"
Thẩm Du Khanh gật đầu, nghĩ chuyện hôm qua đã nhận lời với Ngụy Nghiên, đôi mắt rũ xuống.
Vương thị không phát hiện ra khác thường gì, nói: "Con tính tình lạnh nhạt, kết giao với nhiều người hơn cũng không phải chuyện xấu."
"Mẹ, con hiểu."
Vì có san hô đỏ được Hoàng thượng ban thưởng nên khách khứa rất đông. Thẩm Du Khanh ngồi một lúc, lặng lẽ xin chào rồi rời đi trước.
...
Ngụy Nghiên sáng sớm dậy sớm, ngồi trong phòng một lát rồi đi vào tịnh thất, cẩn thận rửa ráy sạch qua. Khi đến hắn chỉ mặc một bộ Hồ phục, mang theo một bộ, bây giờ không còn quần áo thừa, liền phái người đến tiệm may tốt nhất ở Thượng Kinh mua trường bào và ủng gấm.
Sau buổi trưa, Ngụy Nghiên ngồi bên cửa sổ và yên lặng chờ đợi.
Có tiếng gõ cửa khe khẽ, Ngụy Nghiên khựng lại một chút rồi bước tới mở cửa.
Ngụy Ấn ở ngoài cửa nói: "Tam đệ, ta tối hôm qua nghĩ lại, cảm thấy đệ trở về kinh có điểm khác biệt. Nếu nói điều gì khác biệt, chỉ có một năm trước Phụ hoàng tự ý lập cho đệ một mối hôn sự mà thôi."
"Con gái út của Thẩm gia cũng không bị đệ đuổi về, ngoại trừ đệ đặt người ta vào mắt, ta thật sự không nghĩ có khả năng nào khác."
Vừa dứt lời, cửa lại mở ra.
Ngụy Nghiên híp mắt, "Đại ca còn muốn nói cái gì?"
"Bây giờ hãy mở cửa sổ, nhìn ra bên ngoài xem."
Ngụy Nghiên liếc hắn một cái, xoay người hai bước đi tới bên cửa sổ.
Cửa sổ nhỏ bị đẩy ra, ánh mắt của hắn dần dần trở nên chăm chú.
Đường phố Thượng Kinh nhộn nhịp người qua lại, Ngụy Nghiên thoáng nhìn thấy bóng người mặc áo chàm. Nàng trang điểm cẩn thận, mày thanh mảnh như lá liễu, đôi mắt sáng ngời, đôi môi đỏ tươi, tất cả đều vô cùng xinh đẹp.
Hắn nhìn chằm chằm, nhanh chóng phát hiện người đàn ông đi theo nàng là Hành Nghiêm.
Người đàn ông cẩn thận bảo vệ nàng khỏi đám đông chen chúc, hai người nhìn nhau mỉm cười.
...
Thẩm Du Khanh rời khỏi phủ Triệu Quốc Công, vốn muốn trực tiếp đến gặp hắn, nào ngờ vừa định lên xe ngựa đã bị Hành Nghiêm gọi lại.
Hắn nói có hiệu thuốc gần đó có dược liệu mới mua, có lợi cho bệnh của mẹ nàng.
Thẩm Du Khanh xem sắc trời rồi đồng ý hắn, nhưng nàng không ngờ hiệu thuốc mà Hành Nghiêm nói lại nằm đối diện với trạm dịch của Ngụy Nghiên.
Nàng không thể không dừng lại, bắt đầu tự hỏi liệu Tiên sinh có phải cố ý hay không đây. Một chuyện thì cũng không tính đi, nhưng hôm qua nàng về cẩn thận nghĩ lại, Ngụy Nghiên chắc chắn đã nhìn thấy hai người họ cùng trở về mới nói những lời như thế.
Thẩm Du Khanh không tiếp tục đi cùng hắn nữa, "Ta đột nhiên nhớ trong nhà có việc, Tiên sinh không phiền ghi tên thuốc ra cho ta chứ, ta sẽ sai người đi lấy."
Hành Nghiêm mỉm cười, "Vậy cũng được."
Ngụy Nghiên nhắm mắt lại.
Ngụy Ấn không mời mà tới, hắn hiểu rõ đệ đệ của mình nhất, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của hắn, liền biết mình đã đoán đúng 9 - 10 phần.
"Con út nhà Thẩm gia thật có bản lĩnh, còn co thể thuần hóa được đệ." Ngụy Ấn tấm tắc cảm thán.
Ngụy Nghiên ngồi trở lại bàn, không nói gì.
"Chẳng là nếu đệ thật sự vì nàng đến đây, cũng khó." Ngụy Ấn phân tích, "Đệ không biết chứ, phụ hoàng sở dĩ đột nhiên hạ lệnh hai người hòa ly là bởi vì trước đó vài ngày, phụ hoàng đột nhiên lâm bệnh nặng, thái y trong cung không ai có thể cứu được, cuối cùng là Hành Nghiêm của Thư viện diệu thủ hồi xuân, chữa khỏi bệnh cho phụ hoàng."
"Hắn ngay cả quan chức hầu tước Phụ hoàng ban thưởng cũng không muốn, nói chỉ cần hai người các ngươi hòa ly, không tính tội nhà Thẩm gia nữa."
Lại nghe hắn nói tiếp: "Không biết tình hình của Thẩm gia bây giờ như nào đệ có rõ không, Thẩm phu nhân bệnh nặng, chịu không nổi dày vò, con trai cả Thẩm gia mất sớm, bây giờ còn có chỉ có cô con gái nhỏ kia nâng niu trong lòng bàn tay. Thẩm đại nhân luôn vừa ý con rể là Hành Nghiêm, trước đó không lâu còn sắp xếp cho hai người đó kết thân."
Ngụy Nghiên đặt tách trà xuống, ánh mắt u ám càng đậm hơn, như có một đám mây đen đang đè lên người hắn.
Ngụy Ấn không nói thêm gì nữa, thấy hắn trầm mặc hồi lâu, đàm tiếu nói: "Tam đệ quả nhiên khác lúc trước rồi. Nếu là lúc thiếu niên nghe được những lời này, Hành Nghiêm sợ không còn mạng từ lâu lắm rồi. Mạc Bắc 10 năm cũng dạy đệ được hai chữ "ẩn nhẫn".
"Cho nên sao? Hôm nay Đại ca không phải tới tìm ta chỉ vì chuyện riêng này chứ." Ngụy Nghiên ánh mắt thâm thúy nhìn hắn.
Ngụy Ấn ngẩn ra, rồi nói: "Bệnh tình của phụ hoàng không ổn định, trong triều kết bè kết cánh, vô cùng hỗn loạn. Ta chỉ là một phế nhân, không thể làm chủ được. Trong số con trai của phụ hoàng, chỉ có đệ mới có thể gánh vác trọng trách lớn này, đệ đã trở về Thượng Kinh, vì sao không ở lại?"
Không ai trả lời hắn.
Ngụy Ấn lo lắng nói: "Đệ bảo vệ Mạc Bắc chật hẹp nhỏ bé đó chỉ có máy người, toàn bộ Đại Chiêu có bao nhiêu người? Trong triều hỗn loạn, kẻ mưu đồ soái vị không ai trấn áp sẽ khiến thiên hạ khốn đốn, sinh linh kêu than! Bảo Bảo vệ Mạc Bắc cũng là bảo vệ, bảo vệ Đại Chiêu chả lẽ không phải là bảo vệ hay sao?"
"Đại ca đúng là rất coi trọng ta." Ngụy Nghiên cười lạnh.
"Nói trắng ra ngươi là kẻ nhu nhược!" Ngụy Ấn vỗ mạnh vào ghế gỗ, "Ngươi không thể buông bỏ việc Thục Quý phi chết, không thể buông bỏ chuyện năm đó, ngươi thì khác gì kẻ nhu nhược!"
"Đừng tưởng chỉ vì ta gọi một tiếng Đại ca sẽ không đuổi ngươi ra ngoài." Ngụy Nghiên ném cốc, trong mắt tràn đầy tức giận.
"Cốc cốc..."
Trong im lặng vang tiếng gõ cửa.
Ngụy Ấn cuối cùng cũng liếc nhìn Ngụy Nghiên rồi tự mình ngồi trên ghế gỗ đi ra ngoài.
Bên ngoài, Thẩm Du Khanh gõ cửa vài cái, vừa mới buông tay thì thấy một người ngồi trên ghế gỗ đi ra.
Nàng nhận người đó là Đại hoàng tử trong triều, Hợp Yến Vương.
Thẩm Du Khanh hơi giật mình, không dư thừa chút nào cúi người hành lễ.
Ngụy Ấn nhìn thấy nàng, xác nhận suy đoán của mình, gật đầu rời đi.
Trong phòng không có động tĩnh gì.
Thẩm Du Khanh đứng một lúc, sau đó ngập ngừng bước vào phòng.
Ngụy Nghiên đang ngồi bên cửa sổ, chiếc cốc lăn trên bàn, không biết là rơi ra hay bị ném ra.
Nàng đứng, anh ngồi.
Hai người dường như bị cả khe núi ngăn cách, không ai lên tiếng trước, cũng không biết tranh giành cái gì.
Ngụy Nghiên vuốt vào tua của đao, là cái nàng đưa hắn, được kết bởi tóc của hai người.
"Nàng đã ăn chưa?"
Thẩm Du Khanh nói, "Thiếp không đói."
"Khát không?" Hắn hỏi.
"Có chút."
Ngụy Nghiên lấy một chiếc cốc mới.
Thẩm Du Khanh nói, "Không cần lấy cái mới đâu."
Trên bàn chỉ có 1 chiếc cốc mà hắn dùng, nằm lăn lóc.
Thẩm Du Khanh ngồi bên cạnh hắn, nhấp một ngụm nhỏ uống.
Nàng uống chậm rãi, Ngụy Nghiên cúi đầu nhìn nàng.
Có lẽ vì đi dự yến tiệc nên nàng trang điểm rất tinh tế, so với trước còn xinh đẹp đa tình hơn. Áo choàng bên ngoài cởi ra, cổ váy trễ xuống, lộ ra một mảnh nhỏ màu trắng, còn có cả khe rãnh.
Ngụy Nghiên hầu kết lên xuống, đảy đao ra, tóm lấy người bên cạnh và kéo cổ áo nàng xuống.
Áp môi, cọ sát từng li từng tí, hơi thở nóng hổi. Hắn dùng tay nhào nặn áo váy mãi không cởi ra được, hắn nóng vội, đột ngột xé toạc nó ra.
"Ngụy Nghiên..." Thẩm Du Khanh lời vừa ra khỏi cổ họng lại bị hắn nuốt xuống.
Hắn luồn tay xuống cởi cúc áo của mình rồi ấn mạnh vào eo nàng, hai người áp sát vào nhau, hắn lập tức tiến vào. Thẩm Du Khanh ngay lập tức thất thần, toàn thân run rẩy.
Ngụy Nghiên nhéo cằm nàng, đôi mắt đen dán chặt như thú hoang trong núi, tự mình đung đưa.
Cửa sổ vẫn mở, bên ngoài tiếng người ồn ào, có thể nhìn rõ mọi thứ.
Thẩm Du Khanh nhất thời hoảng loạn, trong mắt hiện lên sương mù, nhỏ giọng nói: "Chúng ta đi vào đi, đừng ở chỗ này."
Ngụy Nghiên phớt lờ náng, bóp eo nàng.
Thẩm Du Khanh cố nén đau, chậm rãi đáp lại hắn: "Ngụy Nghiên, chúng ta vào trong đi, thiếp không muốn ở đây." Nàng kéo vạt áo hắn, "Xin chàng đó."
Đây là lần đầu tiên nàng nói những lời mềm mỏng với hắn.
Ngụy Nghiên hít sâu một hơi, vòng tay qua eo nàng, ôm vào lòng bước vào.
Khi cả hai đến bên giường, Ngụy Nghiên nhấc chân nàng lên, Thẩm Du Khanh khó nhịn được ngẩng đầu lên, nắm chặt chăn.
"Có phải vì tên mọt sách đó không?" Hắn cộc cằn hỏi.
Thẩm Du Khanh lông mi run lên, "Cái gì?"
"Còn nhớ thương hắn ta?" Hắn lại nhắc tới.
Đầu óc Thẩm Du Khanh trống rỗng, như cá chết đuối.
Nàng chưa bảo giờ thấy hắn như vậy, trước đây dù thế nào đi chăng nữa, hắn vẫn luôn nghe theo nàng, dù cho bản thân khó chịu vẫn đặt cảm nhận của nàng lên đầu. Giờ đây hắn không hỏi một lời đã chụp cho nàng một cái mũ không cần thiết.
Thẩm Du Khanh quay đầu, không để ý đến hắn.
Ngụy Nghiên cười lạnh một tiếng, "Thẩm Du Khanh, ta mẹ nó còn phải xin lỗi nàng chắc." Hắn đột nhiên hung hăng, trầm xuống, "Hóa ra nàng trước giờ luôn chơi ta, nàng chưa từng nghĩ tới quay về Mạc Bắc."
"Chàng rốt cuộc dây dưa mãi không bỏ!"" Thẩm Du Khanh dừng một chút nói, cắn chặt môi, toàn thân không ngừng run rẩy.
"Được, nếu chàng đã khăng khăng nghi ngờ ta, thì đúng rồi, ta đang là chơi chàng đó, chưa từng nghĩ đến việc quay lại Mạc Bắc, còn muốn về kinh gả cho người khác. Chàng có thể làm khó gì được ta." Thẩm Du Khanh dựa vào chút sức lực cuối cùng nói.
Ngụy Nghiên sắc mặt càng đen, càng dùng thêm sức.
Sắc trời gần như tối sầm, Thẩm Du Khanh nằm ở trên giường, bên hông là cánh tay vắt ngang của hắn, cơ bắp cường tráng, đường nét rõ ràng, trên người đổ mồ hôi, mặt trên sáng bóng giống như bôi mật.
Cả hai đều không ngủ.
Thẩm Du Khanh mệt đến mức không còn chút sức lực nào, thấy trời đã tối, nàng phải quay lại.
Nàng đẩy tay anh, "Thiếp về đây."
Ngụy Nghiên siết chặt vòng tay hơn, lòng bàn tay hướng lên trên, chính xác nắm một cái, "Ngày mai ta trở về Mạc Bắc."
Thẩm Du Khanh ánh mắt hơi động, "Thiếp không đi được."
Hắn rụt tay lại, không nói gì.
"Cha đã sớm sắp xếp hôn sự của thiếp cùng Tiên sinh." Nàng dừng một chút, cảm thấy bàn tay to kia vẫn không nhúc nhích, tiếp tục nói: "Nhưng thiếp đã cự tuyệt."
Lại không nghe thấy nàng nói nữa, Ngụy Nghiên lập tức đè người nàng, mím môi mỏng, ánh mắt thâm thúy, "Nàng nói cái gì?"
Thẩm Du Khanh nhìn hắn, ánh mắt hơi cong, "Nếu như thành toàn rồi, thiếp giờ sao lại ở đây chứ?"
Ngụy Nghiên từng chút nhếch lên đường môi, hôn lên khóe môi nàng, khẽ cười nói: "Là ta cả giận mất khôn."
"Nhưng nếu nàng còn dám tơ tưởng đến hắn nữa, ta sẽ băm hắn cho chó ăn." Hắn dùng ngón tay cái xoa xoa nơi đó, nhếch mép cười, "Nghe thấy chưa?"
Thẩm Du Khanh cảm thấy có chút tê, không nhịn được quay đầu lại, "Mãng phu."
Ngụy Nghiên trên mặt hắc ám rút đi, lại nổi lên vẻ lưu manh: "Mãng phu làm sảng khoái không?"
Hai người thân thể tr@n trụi, hắn lại đi vào. Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt nàng, mái tóc đen buông xõa, mím chặt môi, hai người khẽ thở, nàng lúc này trông như đóa hoa nở rộ.
Rốt cuộc hắn đối với Hành Nghiêm Nghiêm đúng là có cảnh giác, dù sao cũng là người nàng hay nhắc đến khi mới đến Mạc Bắc, cũng là ân nhân cứu mạng của nàng.
"Sau này có gặp hắn thì cứ làm như không thấy." Ngụy Nghiên nhờ người đi mua xiêm y mới cho nàng thay xong.
Thẩm Du Khanh vẫn còn tức giận về chuyện vừa rồi, mặt mày không dễ chịu gì, "Mặc dù thiếp đối với hắn không có tình cảm nam nữ gì, nhưng cũng cũng có ân nghĩa sư đồ, quan hệ này sao bảo cắt là cắt được."
Ngụy Nghiên là một người đàn ông, liếc mắt cái cũng thấy ngay Hành Nghiêm đối với nàng có ý, để nàng ở Thượng Kinh hắn cũng không an tâm. Hắn ôm lấy nàng, chậm rãi dùng tay xoa bầu ng ực "Vậy làm cho nàng đi không được thành thật vậy."
"Hạ lưu." Thẩm Du Khanh cởi tay hắn, đẩy cửa một mình đi ra ngoài.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]