Buổi chiều khởi hành, đại mạc mênh mông, về phía tây là vực sâu hoang mạc, nơi đây gió cát dài, ít người qua lại.
Thẩm Du Khanh cưỡi ngựa, Ngụy Nghiên không dẫn đầu, buông lỏng dây cương đi bên cạnh, đôi ủng da giẫm lên bàn đạp, thỉnh thoảng hai con ngựa đi song song với nhau.
Ngụy Nghiên nghiêng đầu, nhìn người đeo mũ có mạng che mặt, mũ mạng tung bay trong gió, mơ hồ lộ ra chiếc cổ trắng ngần. Có một vết đỏ dưới làn da trắng tuyết, đấy là lúc bị hắn hôn lên, có chút không khống chế được hơi dùng sức.
Hắn gõ vỏ đao, cười thoải mái, "Ta có chút nóng nảy."
Thẩm Du Khanh đã sớm phát hiện hắn đi bên cạnh mình, không thèm nhìn hắn, nàng giơ tay vuốt lại tấm màn che bị thổi bay, kéo dây cương cố ý cách xa hắn "Chàng nóng nảy cái gì?"
Khoảng cách xa một chút, đủ cho một người ở giữa.
Ngụy Nghiên nhìn nàng, "Nàng chạy xa như vậy làm gì?"
"Chàng quản được chắc?" Thẩm Du Khanh lúc này mới nhìn hắn, xuyên qua một tầng khăn, ánh mắt rơi vào mắt hắn, sau đó nhẹ nhàng dời đi.
Nhìn dáng vẻ hờ hững của nàng, Ngụy Nghiên biết lúc hắn đi đã chọc giận nàng.
Lúc ấy hắn bế nàng lên lầu hai, lại càng không biết gì, trực tiếp đè nàng xuống bàn, cũng đoán da trên eo nàng giờ đã có chút tím rồi.
Ngụy Nghiên cưỡi ngựa đến, chân khẽ chạm nhẹ vào chân nàng, Thẩm Du Khanh cau mày.
Ngụy Nghiên khẽ cười, ánh mắt sâu kín, "Là lỗi của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-den-mac-bac/3593897/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.