Nghe hắn nói cái cách đơn giản thô bạo đó, Tiêu Tắc Tự bỗng cong khóe môi, tuy đơn giản thô bạo, nhưng lại hữu hiệu.
"Không cần bẩn tay của huynh, tự sẽ có người khác xử lý bà ta."
Tiêu Tắc Tự nghĩ vậy, trong lòng đã có chủ ý, đáy mắt lạnh lùng một mảng.
Y không tiện đối phó Lệ phi, liền thả ra một người có thể đối phó với Lệ phi.
Ánh mắt thoáng chuyển, dừng lại trên cái bụng hơi nhô lên của Hạ Hàn Thanh, lại đổi thành nụ cười ôn hòa, làm nũng nói: "Muốn ăn bánh hoa mai."
"Thần sẽ đi làm ngay."
Hạ Hàn Thanh đứng dậy.
Hoa mai và tuyết trắng được cung nhân hái xuống trước đó vẫn còn để trong tiểu phòng bếp.
"Huynh dạy ta, ta làm, có được không?"
Tiêu Tắc Tự níu lấy vạt áo hắn, mắt nhìn hắn đăm đăm.
"Không được."
Hạ Hàn Thanh từ chối rất dứt khoát.
"Điện hạ là cành vàng lá ngọc, sao có thể động vào những việc này?"
"Thế thì ta không ăn nữa."
Tiêu Tắc Tự quay người định đi xem những tấu chương kia.
Hạ Hàn Thanh:!!!
Hắn lập tức bước nhanh vài bước, từ phía sau ôm lấy y.
"Thần đồng ý là được chứ gì."
Phía sau truyền đến giọng nói buồn bực của Hạ Hàn Thanh, Tiêu Tắc Tự cong môi cười.
Ngay từ khi kết thúc chuyện của Bình Châu, Bách Nhận đã dẫn binh trở về, như Tiêu Tắc Tự đã nói không một binh lính nào tử trận, Hách Liên Cữu dùng binh như thần rất nhanh đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-cho-tuong-quan-tan-tat/3707646/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.