Tiêu Tắc Tự nói rất nhiều, y cõng Hạ Hàn Thanh băng qua rừng cây, rất nhanh đã nhìn thấy Thính Lan và mọi người.
Thi thể dưới chân đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Từ Tấn khi nhìn thấy Tiêu Tắc Tự cõng Hạ Hàn Thanh đến, mắt trợn to đến mức tưởng như sắp rơi ra ngoài, không thể tin nổi người trước mắt là vị "bình hoa" mà hắn từng gặp ở phủ tướng quân.
Rõ ràng y anh dũng oai phong, kiếm khí lạnh lẽo, làm sao có thể là chiếc "bình hoa" yếu đuối hay khóc kia?
Hơn nữa...
Tướng quân sao lại "yếu ớt" nằm trên lưng điện hạ như một tân nương nhỏ thẹn thùng thế kia?
Tiêu Tắc Tự đặt hắn dựa vào một gốc cây. Đêm đã khuya, nhất thời sẽ không có thêm một nhóm sát thủ khác xuất hiện.
"Điện hạ, ngài có bị thương không?"
Hạ Hầu Lan lao đến, từ trên xuống dưới cẩn thận quan sát Tiêu Tắc Tự.
"Cô không sao, có thể cầm cự đến khi trở về phủ."
May mắn nhờ Hạ Hàn Thanh đã xử lý vết thương đúng cách.
Sớm biết vậy, y đã mang Dung Tuyết theo.
"Đường Bạch Ngọc!"
Tiêu Tắc Tự đột nhiên quát lớn.
Phía đối diện, một hòa thượng đầu trọc đang định lén lút bỏ trốn bèn cứng đờ người lại, ngại ngùng đứng yên.
"Điện hạ."
"Nghe nói ngươi đã vào cửa Phật, đổi sang ăn chay rồi sao?"
Tiêu Tắc Tự cười như không cười nhìn hắn.
Vị hòa thượng đầu trọc ấy mặc một bộ tăng y màu nhạt, trên cổ tay đeo một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-cho-tuong-quan-tan-tat/3701706/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.