Dưới ánh trăng, người đó chậm rãi bước về phía Hạ Hàn Thanh, thanh trường kiếm trong tay khẽ xoay, bay thẳng vào trong lớp bùn dưới chân, y lại từng bước từng bước áp sát Hạ Hàn Thanh.
Cuối cùng, gương mặt mang mặt nạ quỷ với nanh vuốt sát bên, Hạ Hàn Thanh rõ ràng nhìn thấy đôi mắt quen thuộc dưới chiếc mặt nạ đầy nanh vuốt ấy, đôi mắt trong veo, sáng rực.
Người đó từ từ tháo chiếc mặt nạ xuống, một lọn tóc mai bị gió thổi tung, y cười cười như không cười.
"Điện hạ..."
Hạ Hàn Thanh lẩm bẩm tự nói, hắn làm sao cũng không ngờ người đến lại là Tiêu Tắc Tự.
Không đúng, hắn phải nghĩ đến mới phải.
Hộ tống Ngôn gia vào kinh, chuyện quan trọng thế này, làm sao Tiêu Tắc Tự có thể không tự mình đến.
Cuối cùng Hạ Hàn Thanh cũng phản ứng lại, cố gắng gượng dậy khỏi xe lăn, đầu óc hắn lúc này bỗng nhiên tỉnh táo lạ thường.
Điện hạ đã thực sự khỏi rồi!
"Thần Hạ Hàn Thanh bái kiến Thái tử điện hạ."
Hạ Hàn Thanh cố gắng quỳ xuống, nhưng lại bị một đôi tay nâng lên giữa chừng, đẩy hắn trở lại xe lăn.
Tiêu Tắc Tự khẽ cười, "Cô vượt ngàn dặm đến đây, chẳng lẽ chỉ để nhận lễ bái của ngươi?"
Y đột nhiên nắm lấy tay vịn xe lăn của Hạ Hàn Thanh, kéo hắn về phía trước, nhấc chân đá văng kẻ địch phía sau đang ám sát, thanh trường kiếm vẫn còn nhỏ máu.
Trên gương mặt Tiêu Tắc Tự là biểu cảm lạnh như băng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-cho-tuong-quan-tan-tat/3701705/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.