"Điện hạ, xin ngài..."
Hạ Hàn Thanh mặt đỏ bừng, quỳ gối trước Tiêu Tắc Tự, ngậm lấy ngón tay y, khóe môi chảy xuống một giọt nước dãi, rơi xuống tấm chăn cưới phía dưới.
Tiêu Tắc Tự rút ngón tay ướt đẫm ra, trên đầu ngón tay còn lưu lại dấu răng mờ nhạt. Y bực bội lau sạch trên áo của Hạ Hàn Thanh, cáu kỉnh nói: "Ngươi muốn Cô xoa bóp ngươi thế nào đây?"
Tiêu Tắc Tự dùng lòng bàn tay nâng lấy gò má hắn, bàn tay lạnh lẽo, nhưng nhiệt độ trên người Hạ Hàn Thanh lại nóng rực đáng sợ.
"Sao cũng được."
Hạ Hàn Thanh nắm chặt lấy bàn tay thon dài ấy, hắn không dám làm thêm gì nữa, chỉ cúi đầu hôn nhẹ lên mu bàn tay, như chuồn chuồn lướt nước, sau đó lại cọ cọ mặt vào tay y, giống như một chú chó nhỏ đáng thương tìm kiếm sự an ủi.
"Ngươi..."
Tiêu Tắc Tự bị hắn cọ cọ đến phát bực, ngay cả hai má của y cũng nóng bừng lên.
"Hạ Hàn Thanh, ngươi buông Cô ra! Cô đi gọi đại phu cho ngươi."
Tiêu Tắc Tự sao không nhận ra hắn đang trong tình trạng gì, chắc chắn là đã ăn phải thứ gì đó không sạch sẽ.
Nhưng từ trước đến nay Hạ Hàn Thanh vẫn ăn uống điều độ, lúc ăn tối không có gì bất thường, sau bữa ăn cũng không ăn thêm gì khác, rốt cuộc là trúng thuốc lúc nào?
Thức ăn trong bữa tối cũng không có gì lạ, chỉ có một thứ không bình thường duy nhất chính là... bát canh thập toàn đại bổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-cho-tuong-quan-tan-tat/3701692/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.