"Lão sư."
Tiêu Tắc Tự vội vàng đỡ ông dậy, "Lão sư chịu khổ rồi."
"Lão thần không tính là gì, chỉ là điện hạ..."
Nước mắt Tề Thăng lăn dài trên má, "Thần giờ mới hiểu, làm vua không chỉ cần hiền minh, nếu không có thủ đoạn, làm sao có thể tồn tại trong chốn kinh thành ăn thịt người này? Chính thần đã lầm lỡ Điện hạ."
Tiêu Tắc Tự khẽ cười một tiếng, "Lão sư nói quá rồi, chúng ta hiểu ra cũng chưa phải là muộn, lão sư, Cô mới chỉ mười tám tuổi."
Cô có thừa thời gian để đấu lại bọn họ.
"Phải rồi, điện hạ còn trẻ, thần thì đã già rồi."
"Lão sư, Khương Thái Công tám mươi tuổi mới gặp Văn Vương, vẫn còn chưa muộn. Lão sư chưa đến lục tuần, sao có thể nói là già?"
Tiêu Tắc Tự nói rồi đột nhiên nghiêm trang bái lạy Tề Thăng, "Lão sư! Nghỉ ngơi dưỡng sức, đợi khi Cô kế vị, nhất định sẽ lấy lễ cao quý nhất mời lão sư xuất sơn. Triều đình cần lão sư, thiên hạ vạn dân cần lão sư."
"Thần, ngóng chờ ngày đó."
"Cô đã chuẩn bị rượu quế hoa mà lão sư yêu thích trên thuyền, chúc lão sư một đường thuận buồm xuôi gió."
"Điện hạ..."
Tiêu Tắc Tự quay người xuống thuyền, đeo lại chiếc mặt nạ ác quỷ có nanh vuốt xấu xí.
Những người này, phụ hoàng không cần, nhưng Tiêu Tắc Tự y cần!
Tướng tinh chuyển thế, quốc sĩ vô song, đều là hy vọng của Đại Yến.
Thuyền dần dần rời xa, Tề Thăng nhìn mặt sông mênh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-cho-tuong-quan-tan-tat/3701691/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.