Trong Thái Cực điện, Chu đế ngồi ngay ngắn trên chủ vị, sắc mặt Cao Quý phi trắng bệch quỳ gối bên dưới, Bùi Tiêu đứng bên cạnh nhắm mắt không nói gì.
Một tiếng bước chân từ xa dần đến gần, trong phút chốc Cao Quý phi ngẩng đầu, đối diện ánh mắt lãnh đạm của Bùi Nguyên. Hắn lười nhác nhìn bà ta, chỉ lướt thoáng qua mà thôi, ánh mắt rất nhanh rời đi.
Trong lòng Cao Quý phi chợt rét lạnh. Nhưng chỉ một lúc sau, bà ta lấy lại tinh thần, hôm nay có chứng cớ đầy đủ, nhưng không có bằng chứng sắc đáng, Chu đế nghi ngờ bà ta vô căn cứ, nhưng cũng không có cách lập tức định tội. Chỉ cần bà giữ vững lập trường, bà ta và nhi tử mình có thể giành giật một chút hi vọng sống!
Bùi Nguyên bước vào cánh cửa, thỉnh an với Chu đế.
Thoạt nhìn Chu đế như già đi mười tuổi, mệt mỏi nói bình thân, sau đó nhìn về phía Cao Quý phi nói: “Bây giờ người đã đến, ngươi còn lời gì muốn nói, có thể nói.”
Cao Quý phi thẳng lưng, trâm cài tóc trên đầu “leng keng” rung động, khóc kể lể: “Thần thiếp oan uổng, thần thiếp không xui khiến Triệu Tiền hại Vương phi! Khẩu cung của Tôn Hưng Nghiệp cũng không phải sự thật, trong phủ Thái tử sao có thể giấu độc, chỉ với một lời nói của hắn, ngộ ngỡ là vu hãm thì sao? Bệ hạ, ngài cần phải minh xét, trả công đạo cho thần thiếp và Thái tử!”
Bà ta còn mạnh miệng. Việc đã đến nước này, Chu đế cũng cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-cho-hoang-tu-tan-tat/1966910/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.