Chỉ với một câu nói, Bảo Ninh có thể nhận ra đó là hắn.
Mí mắt Bảo Ninh giật giật, chậm rãi mở ra, Bùi Nguyên vội vã trở về trong đêm, hai mắt dày đặc tơ máu, trên cằm cũng lú nhú râu xanh, nhìn vô vùng cẩu thả lôi thôi.
Bảo Ninh yên lặng nhìn thẳng hắn một hồi, đưa tay sờ gò má hắn, nhắm mắt lại, nhẹ giọng hỏi: “Bây giờ là giờ gì? Không phải chàng đang tuần tra ở kinh thành và vùng ngoại ô sao, tại sao lại trở về?”
“Buổi trưa ta đang đi đường thì nhận được tin tức, nói có kẻ lạ mặt xông vào phòng nàng, ta vội vàng trở về.”
Bùi Nguyên rất bình tĩnh trả lời nàng.
Hắn ôm Bảo Ninh vào lồng ngực, bàn tay không ngừng vuốt ve cánh tay nàng, ôn nhu nói: “Do ta không tốt, ta ra ngoài để lại cho nàng lính canh không đủ tinh nhuệ, người không đủ nhiều, mới khiến nàng nhận phải kinh hãi. Vừa rồi làm sao vậy, mơ thấy ác mộng? Ta nghe Lưu ma ma nói, nàng không chịu ăn sáng, sao lại lười như vầy rồi? Ăn vài miếng rồi ngủ tiếp nhé, ta không đi đâu cả, ở nhà chăm sóc nàng.”
Hắn lặp lại: “Bảo bảo, ta không đi đâu cả, ở nhà chăm sóc nàng.”
Bảo Ninh cảm nhận lòng bàn tay nóng nóng bỏng của Bùi Nguyên, hắn líu lo không ngừng nhận sai, cúi đầu hôn lên mắt nàng.
Giọng điệu nhẹ nhàng chưa từng có, hành động cứng nhắc chưa từng có.
Bảo Ninh hiểu rõ nhất cử nhất động của hắn, nàng nhìn thoáng qua đã có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-cho-hoang-tu-tan-tat/1966880/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.