Trong tay Bùi Nguyên cầm hai túi đồ lớn, đặt một túi lên bàn, quay sang hỏi Bảo Ninh: “Nàng ta lại tìm nàng?”
Bảo Ninh gật đầu: “Không phải hôm qua chàng nói sẽ đánh động nàng ta à?”
Nàng có chút ảo não: “Hình như không có tác dụng gì.”
“Nàng đừng nghĩ nhiều.” Bùi Nguyên cũng không bất ngờ khi Tô Minh Dứu lại đến đây, hỏi ngược lại: “Nàng ăn cơm chưa?”
“Chưa, đang chờ chàng về.” Bảo Ninh bị hắn chuyển chủ đề, liếc mắt nhìn sắc trời ngoài cửa sổ: “Trời vẫn còn sáng, sao chàng về sớm vậy?”
“Về nhà nuôi nàng.” Bùi Nguyên ném cái túi khác vào ngực Bảo Ninh: “Ngụy Mông lên kinh một chuyến, mang về không ít đồ ngon, hắn là người phàm ăn, nói ngon nhất định sẽ ngon, nàng xem thử bên trong có gì.”
Nói xong, hắn lại cởi vạt áo, lấy túi đựng vịt sốt tương còn nóng hổi đặt ở giữa ra: “Thứ này ta mua trên đường về Lật Hồ, quán vịt này mới mở bên cạnh Như Ý lâu, vừa hay nàng chưa nấu cơm, mau tới đây ăn thử.”
Bảo Ninh đã sớm đói bụng, ngửi mùi vịt nướng nóng hổi tỏa ra, bụng lập tức sôi sục, nàng ném cảm giác khó chịu với Tô Minh Dứu ra sau lưng.
Trước tiên nàng mở cái túi Ngụy Mông đưa. Có mấy tờ giấy bạc bọc bánh trôi, nửa cân thịt bò, nửa cân thịt lừa, còn có không ít bánh ngọt đủ sắc màu. Ngụy Mông và Bùi Nguyên đều không thích ăn đồ ngọt, chắc chắn mua về cho nàng.
“Ngụy tướng quân thật có lòng, khi nào rảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-cho-hoang-tu-tan-tat/1966840/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.