Ngày hôm sau, sau khi Bùi Nguyên đi, Bảo Ninh đẩy Lưu ma ma ra khỏi cửa, một mình ở trong phòng lấy chìa khoá và cái hộp kia ra nhìn.
Chìa khóa vừa vặn được nửa vòng, thanh âm nhỏ vang lên, nắp bật lên một khe hở. Bảo Ninh đoán bên trong cất giấu châu báu, mẫu thân của Bùi Nguyên là một trong bốn người thiếp của Thánh thượng – Hiền phi Tần Tương, lúc còn sống người cai quản Lục cung, châu báu trong tay nhiều vô kể. Khi mở ra, quả thật có một cây trâm.
Nhưng nó không hoa lệ lộng lẫy, ngược lại, còn có chút âm trâm. Lần đầu tiên nhìn thấy Bảo Ninh đã có cảm giác này.
Cây trâm làm từ gỗ đào tử, thời gian qua đi, bề ngoài có chút biến thành màu nâu đen, vân gỗ không rõ ràng. Không phải kiểu dáng đoá hoa hay đám mây thường thấy, toàn bộ cây trâm như thanh bảo kiếm thu nhỏ, được chạm khắc thêm ba đồng tiền, chạm lên lành lạnh trơn bóng, không phải gỗ đào, hình như là răng con vật gì đó. Bảo Ninh cẩn thận khẳng định suy đoán này, nàng từng nuôi nhiều chó, có thể vững tin đây là răng chó.
Nhưng… Nhất đại sủng phi sao lại thích thứ không vàng không bạc, mộc mạc như đồ trang sức thôn phụ thường dùng? Ngoài ra còn khảm từ thứ cổ quái như răng chó.
“Tiểu phu nhân.” Lưu ma ma đứng bên ngoài gõ cửa: “Tô phu nhân tới ạ.”
Tại sao lại tới?
Bảo Ninh nhíu mày. Nàng nhanh chóng thu dọn chiếc hộp, lần nữa cất gọn vào hộc tủ, đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-cho-hoang-tu-tan-tat/1966839/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.