Chương trước
Chương sau
Lúc hai người chuẩn bị về nhà trời đã nhá nhem tối, ngày khai trương nên khách nhân tấp nập, tiền kiếm được cũng không ít.

Bảo Ninh nhìn tiểu nhị tiễn vị khách cuối cùng, quét dọn phòng, đóng cửa sổ, khoá cửa xong xuôi, nàng xách năm cân xương heo đã mua buổi chiều đi ra cửa. Bùi Nguyên cưỡi ngựa đang chờ nàng.

“Về nhà chỉ mất một khắc đồng hồ, đừng ngồi xe ngựa, ta cưỡi ngựa đưa nàng đi hóng mát.”

Bảo Ninh đứng ở bậc thềm tò mò nhìn Tái Phong, nàng quen biết con ngựa này cũng đã lâu, nhưng chưa bao giờ cưỡi nó nên có chút sợ hãi.

Bùi Nguyên vỗ đùi, vẫy gọi nàng: “Đứng ngốc ở đó làm gì, đi nhanh một chút, bằng không đám sai dịch kia lại tới phạt tiền nàng đấy.”

Lại nhắc đến chuyện phạt tiền, Bảo Ninh nguýt hắn một cái.

Buổi chiều sau khi Viên Tử đi, Bảo Ninh buồn bã nửa ngày nên thất thần không coi chừng khách nhân trong tiệm, có người buộc ngựa vào cột hiên, sai dịch trông thấy phạt nàng ba lượng bạc. Liên tiếp gặp chuyện phiền phức khiến tâm trạng Bảo Ninh không vui lên được, Bùi Nguyên còn cố tình nhắc lại khiến nàng bực mình hơn.

Bảo Ninh cúi đầu nhìn túi vải đựng đầy chân heo trong tay, nghĩ đến buổi tối nấu bát canh xương mỹ vị, trong lòng dễ chịu hơn một chút.

“Ta ngồi phía trước hay phía sau? “

“Ngồi phía trước đi ” Bùi Nguyên đưa tay kéo nàng, “Nàng muốn ngồi phía sau? Với chút sức lực của nàng, chẳng may ôm eo ta không chặt mà rơi xuống, ta cũng không có cách nào cứu nàng.”

Bảo Ninh cúi đầu lẩm bẩm: “Không nói được câu nào dễ nghe, sao chàng không học người ta nói ôn ngôn nhuyễn ngữ chứ.”

*Ôn hương nhuyễn khí: chế từ “ôn hương nhuyễn ngọc”, ý nói mấy lời dễ nghe.

“Đang lẩm bẩm gì đấy.” Bùi Nguyên liếc nàng một cái, ôm eo Bảo Ninh ngồi lên.

Buổi tối trời nổi gió lạnh, hắn cởi áo choàng trên vai xuống, khoác lên vai nàng: “Mắng ta à?”

Bảo Ninh nhìn thẳng phía trước: “Ta đang mắng heo.”

“Ồ” Bùi Nguyên đáp lời, sau đó hắn thúc Tái Phong chạy, đi được hai bước cúi đầu nói với Bảo Ninh, “Vừa rồi ta suy nghĩ mãi một vấn đề, nghĩ mãi không ra, muốn hỏi nàng một chút.”

Bảo Ninh ngồi nghiêng, trong ngực ôm túi vải, cảm nhận sự mới lạ lần đầu cưỡi ngựa, thờ ơ hỏi: “Cái gì?”

“Có một nhà nông, trong nhà nuôi một con heo cùng một con lừa, nuôi gần nửa năm, tết đến nông phu lại buồn bã, nhà hắn nghèo không mua nổi thịt nhưng hài tử lại muốn ăn, heo với lừa đều không thể sinh nở chỉ có thể giết một con. Nông phu hết nhìn heo lại nhìn lừa, không biết ăn thịt kho tàu ngon hay thịt lừa nướng ngon hơn.” Bùi Nguyên hỏi, “Nàng nói xem hắn giết con nào?”

Bảo Ninh nhíu mày suy nghĩ sâu xa, một lát sau nói: “Vẫn là ăn thịt heo, heo nuôi nửa năm dáng dấp đã lớn, con lừa còn nhỏ. Với lại con lừa có thể kéo cối xay, có thể cày, để lại kiếm tiền nhiều hơn heo.”

Bùi Nguyên rất tán thành gật đầu: “Đúng vậy, con lừa cũng nghĩ như vậy.”

Bảo Ninh sửng sốt, lúc này mới kịp nhận ra mình bị lừa, hắn mỉa mai nàng là con lừa, người này thật là ấu trĩ.

Bùi Nguyên cười thành tiếng, Bảo Ninh hừ hừ hai tiếng, nhìn hắn cười rất cao hứng, nàng cũng cười theo. Trò đùa này thật sự vô nghĩa, nhưng trò đùa giúp nàng vơi đi mất mát trong lòng vì Viên Tử rời đi.

Trang viên ở ngoại ô, ra khỏi cửa thành Lật Hồ còn phải đi qua một đoạn đường núi nhỏ. Gió chiều hiu hiu thổi, thật dễ chịu. Hai bên đường trên núi trồng rất nhiều cây thạch lựu dại, hoa lựu màu vỏ quýt, nở tung cánh kiều diễm, rất đẹp mắt. Con ngựa chạy rất nhanh, hình ảnh hoa thạch lựu trùng điệp như ánh sáng màu đỏ rực.

Bảo Ninh nhìn cả đoạn đường nghĩ thầm, đây mới chính là “Cưỡi ngựa xem hoa!”

Rất nhanh đã đến trước cửa trang viên, Bảo Ninh chợt nhớ tới Tô Minh Dứu, hỏi Bùi Nguyên: “Đại tẩu trở về lúc nào vậy?”

Buổi trưa lúc bọn họ ở lầu hai cãi nhau, quay lại đã không thấy Tô Minh Dứu đâu, Bảo Ninh trong lòng đang suy nghĩ chuyện khác nên cũng quên không hỏi.

Bùi Nguyên nói: “Không biết, chắc nàng ta mệt mỏi nên về trước, trong trang viên cũng có người chăm sóc nàng ta, không phải nàng vừa mua một nha đầu gọi là Hỉ Nhi sao.”

Hắn nắm chặt dây cương ghìm ngựa dừng lại, vững vàng dừng ở cửa trang viên, tự hắn xuống trước rồi đỡ Bảo Ninh xuống sau, lúc này mới nhìn thấy túi vải trong ngực nàng, xách một tay khá nặng.

Bảo Ninh đứng bên cạnh ngựa phủi váy, nàng nghĩ thầm, bên người Tô Minh Dứu chỉ có mỗi Hỉ Nhi có đủ không? Nàng ta vốn xuất thân danh gia vọng tộc, người hầu kẻ hạ vô số, hiện tại chỉ có một nha hoàn có chút keo kiệt. Buổi tối phải dặn dò Lưu ma ma, ngày mai lại chọn mua một nha hoàn nữa cho Tô Minh Dứu.

Bùi Nguyên mở túi vải ra xem: “Trong đây có thứ đồ chơi gì mà nàng xách theo suốt chặng đường.”

Mùi thịt lợn sống nồng nặc xông vào mũi, tanh tưởi khó ngửi, Bùi Nguyên ghét bỏ buộc lại: “Nàng xách theo một đống xương heo làm gì, không thấy phiền phức à, sao không đưa cho Trần Già?”

“Để Trần Già xách còn có ý nghĩa gì.” Bảo Ninh dựa vào cánh tay Bùi Nguyên cười tủm tỉm nói: “Ta xách xương heo, chàng cưỡi ngựa, chúng ta cùng nhau về nhà, không cảm thấy giống như một cặp phu thê ân ái sao?”

Bùi Nguyên cảm thấy nàng nói có chút đạo lý, nhíu mày đáp lại.

Hắn chắp tay sau lưng bước đi thong thả đến bên cửa, chắp tay hành lễ: “Đến nhà rồi, mời phu nhân vào.”

Bảo Ninh phối hợp với hắn, cúi người dịu giọng nói: “Mời phu quân đi trước.”

“Phu nhân vào trước.” Bùi Nguyên phẩy tay áo, “Phu thê tôn trọng nhau, như vậy mới thể hiện chúng ta ân ái.”

A Hoàng cùng Cát Tường đang chạy loạn ở trong viện, nghe thấy giọng bọn họ liền xông tới, vây quanh túi vải, nhảy lên muốn liếm.

Bảo Ninh không còn tâm tư diễn cùng hắn, lo lắng nói: “Bảo vệ xương heo cho ta, đừng để chó ăn!”

“Đây không phải chó ngoan mà nàng nuôi sao!” Bùi Nguyên khàn giọng đá văng Cát Tường ra, “Coi chừng chó của nàng!”

***

Trong tay Tô Minh Dứu nắm tờ giấy ban ngày Thường Hỉ đưa, lòng bàn tay rịn mồ hôi thấm nhoè cả chữ. Nàng ta đứng ở góc tường hẻo lánh, nhìn Bảo Ninh với Bùi Nguyên vui đùa ầm ĩ, cảm thấy hâm mộ đến trong miệng đắng ngắt.

Tình cảm của bọn họ tại sao có thể tốt như vậy, chân thật như vậy, đơn giản như vậy, tràn ngập tình yêu.

Không giống như nàng ta với Bùi Triệt, ngoài mặt tươi cười hỏi han ân cần, biết nóng biết lạnh. Nhìn bên ngoài thì là đôi phu thê kiểu mẫu nhưng bên trong thật giả cũng tự mình biết. Gặp dịp thì chơi mà thôi.

Ngay cả lúc ăn cơm cũng duy trì khuôn mặt nghiêm túc, không dám lớn tiếng, không dám đánh rơi hạt cơm, duy trì dáng vẻ cao quý của bản thân. Nhìn thấy hắn đã cảm thấy mệt mỏi.

Tô Minh Dứu liền nghĩ tới Triệu Tiền. Triệu Tiền là một thiếu niên gầy yếu trắng nõn, lần đầu tiên gặp hắn ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, làm một tiểu thị vệ bình thường ở phủ Thái tử, Tô Minh Dứu lần đầu tiên đã nhìn trúng hắn. Nàng táo bạo câu dẫn Triệu Tiền làm “ngoại thất” của nàng.

Lúc mới bắt đầu nàng cũng lo sợ, nhưng Triệu Tiền lại chủ động như thế, tặng hoa cho nàng, viết thư cho nàng, nàng cũng là nữ nhân, mỗi ngày đối mặt với trượng phu mặt lạnh như băng lại thấy Triệu Tiền quan tâm như vậy sao có thể không động tâm được?

Tô Minh Dứu cảm thấy mình không ngốc, Triệu Tiền muốn cái gì nàng đều biết, hắn ham muốn danh lợi quyền thế còn nàng thèm muốn thân thể của hắn.

Nam nhân có thể nuôi ngoại thất, Bùi Triệt có thể có thích một nha hoàn thấp hèn, nàng dựa vào cái gì lại không thể, dựa vào cái gì phải giữ sự trong sạch của bản thân?

Sau một đêm ôn nhu điên loan đảo phượng, nàng có hài tử. Là con của Bùi Triệt hay của Triệu Tiền, Tô Minh Dứu không biết.

Người sống một đời hiếm khi hồ đồ, đến cùng là hài tử của ai nàng cũng không quan tâm. Chỉ là sợ có người nhận ra, biết nàng bên ngoài đoan trang bên trong che giấu làm chuyện như thế. Tô Minh Dứu thật sự sợ hãi, nàng lấy hết dũng khí đem chuyện này nói cho nhà mẹ đẻ, vậy mà phụ thân lại đuổi nàng ra ngoài, ngay cả cha mẹ còn như thế thì còn có ai thật lòng tiếp nhận nàng? Chỉ có Triệu Tiền.

Bùi Triệt khẳng định sẽ trách tội nàng, may mà vụ án đầu độc kia xảy ra, khiến Bùi Triệt cùng nha hoàn thấp hèn kia mất tích. Bọn họ tốt nhất là đừng trở về!

Kỳ thật trong khoảng thời gian ở Lật Hồ này, nàng cũng loáng thoáng nghĩ thông suốt rồi. Sinh con ra, vượt qua quãng đời còn lại sóng yên biển lặng, cũng không tính là quá kém.

Nếu như hôm nay không có nhận được thư của Triệu Tiền…

Thư của Triệu Tiền lại do đại thái giám bên cạnh Bùi Tiêu đưa tới, ý như thế nào Tô Minh Dứu đương nhiên hiểu rõ.

Tô Minh Dứu biết mình làm có lẽ không đúng nhưng con người đều ích kỷ, có người thích tiền tài, có người thích quyền thế, có người thích giang sơn, còn nàng yêu bản thân nhất. Người yêu giang sơn có thể hi sinh tính mạng của ngàn vạn người, chỉ vì bảo vệ bản thân vậy tại sao nàng không thể vì chính mình hy sinh lợi ích của người khác chứ?

Huống hồ, nàng cũng không tính là quá xấu xa. Tô Minh Dứu nghĩ nếu như Bùi Tiêu muốn làm gì bất lợi cho Bùi Nguyên hoặc Bảo Ninh, nàng cũng sẽ không đồng ý, nhưng nếu như làm một chút chuyện không ảnh hưởng đến toàn cục cũng không phải là không thể được.

Nàng quyết định đến cuộc hẹn!

***

Trong một rừng cây bí ẩn cách trang viên không xa, Bùi Tiêu nhìn thiếu niên mi thanh mục tú trước mặt. Hoặc có thể nói là một thiếu nữ?

Triệu Tiền bị hoá trang thành dáng vẻ của một nha hoàn, tướng mạo hắn xuất sắc, cho dù là nam hay đóng giả nữ đều rất xinh đẹp, mặc một bộ váy ngắn bình thường màu vàng nhạt, thanh tú giống như một đoá hoa đọng giọt sương mai.

Thường Hỉ âm thầm tặc lưỡi, chả trách tiền Thái tử phi lại ưu ái hắn thành cái dạng này, quả thật tuyệt sắc.

Bùi Tiêu đánh giá hắn thật lâu, mới mở miệng nói: “Ta biết dã tâm của ngươi”

Triệu Tiền ngẩng đầu.

“Ngươi muốn phú quý đúng không?” Bùi Tiêu cong môi, “Ngươi thật đúng là không có lương tâm, Tô Minh Dứu đối xử với ngươi chân thành như thế, sau khi nàng thất thế trong nháy mắt ngươi bỏ rơi nàng chạy đến chỗ của ta, còn đem đoạn tình duyên cùng nàng trước đây coi như trải nghiệm to lớn, ngóng trông ta ta bởi vậy sẽ coi trọng ngươi mấy phần.”

Triệu Tiền rũ mắt xuống nói: “Thần không có lương tâm cũng không cần mặt mũi, nếu như điện hạ cho thần thứ thần muốn, thần chính là ngọn giáo trong tay điện hạ, người muốn thần nhắm vào ai thần liền chỉ người đó. Triệu Tiền thần không có bản lĩnh xuất khẩu thành thơ, cũng không luyện được võ nghệ cao cường, chỉ có bộ dạng tốt có thể câu dẫn lòng nữ nhân. Nam nhân có lẽ sẽ xem thường thần, nhưng thần tin tưởng với bản lĩnh của mình kiểu gì cũng sẽ có đất dựng võ.”

Thường Hỉ không chịu nổi tính khoác lác của hắn, nghĩ thầm người này làm sao lại… Rất có tự tin, nhưng là quá mức không biết liêm sỉ!

Bùi Tiêu lại cười lên, vỗ tay nói: “Rất tốt. Ta thích người thông minh, ngươi rất thông minh.”

Triệu Tiền hỏi: “Điện hạ để cho thần vào trang viên, là để hầu hạ tiền Thái tử phi sao?”

“Nàng ta còn tác dụng chỗ nào nữa, bất quá chỉ là một phế nhân mà thôi.” Bùi Tiêu thu hồi nụ cười, “Thứ ta muốn ngươi bắt lấy chính là tâm của một nữ nhân khác. Thứ nhất dụ dỗ nàng, để nàng rời khỏi Tứ Hoàng tử. Thứ hai lợi dụng nàng, ta muốn biết động tĩnh mới nhất của Bùi Nguyên. Ngươi nghe hiểu chứ?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.