Chương trước
Chương sau
Ngón tay Bùi Nguyên đau rát, hắn cúi đầu nhìn, dấu răng của nàng in thật sâu.

Hắn giả vờ bình tĩnh đưa tay lên lấy viên kẹo dính trên mặt xuống, lần nữa cho vào giấy bọc kẹo gói lại.

Xong, Bảo Ninh nổi giận. Nếu như trước đây, nàng là tiểu nhát gan, hắn có thể đứng vững hù dọa nàng hai câu. Nhưng hiện tại không làm được, nàng không sợ, quen đến mức không nhìn ra, còn dám phun kẹo lên mặt hắn.

Bùi Nguyên không kịp tìm xem ai là người lắm miệng tiết lộ chuyện ở Thanh La phường ra ngoài, đầu óc nhanh chóng nghĩ các giải quyết.

Lần này phải dỗ kiểu gì!

Bảo Ninh ngồi trên đùi Bùi Nguyên, ngón tay nâng cằm hắn, hạ giọng hỏi: “Chàng còn bao nhiêu chuyện muốn giấu ta?”

“Không có.” Bùi Nguyên thấy tư thế này hơi xấu hổ, ngửa đầu nhìn Bảo Ninh: “Thật sự không có, chỉ có cái này thôi!”

Bảo Ninh hỏi: “Vậy tại sao chàng muốn gạt ta.”

Bảo Ninh thành thật nói: “Ta sợ nàng tức giận.”

“Tại sao ta phải tức giận, đây là chuyện trước đây chàng làm, chuyện xưa không thể thay đổi, ta không tức giận.” Bảo Ninh nghi ngờ nhìn Bùi Nguyên: “Chàng có nhân tình trong Thanh La phường đúng không? Cho nên mới chột dạ giấu diếm ta?”

Bùi Nguyên hít một hơi lạnh: “Không thể! Ta không nhìn nổi mấy nữ nhân kia!”

Bảo Ninh đuổi theo không bỏ: “Chàng có ý gì? Nếu không phải Thanh La phường, chàng để ý cô nương nhà lành, vừa mỹ lệ lại hiền thục?

Bùi Nguyên không thể tranh luận với nàng, bây giờ Bảo Ninh không tỉnh táo suy nghĩ, hắn nói cái gì cũng sai, không bằng im lặng không nói. Hắn đóng chặt miệng.

“Tốt lắm.” Bảo Ninh càng tức giận hơn, nàng hất mặt Bùi Nguyên ra: “Chàng không phản bác được nên thừa nhận rồi?”

Trong lòng Bùi Nguyên kêu đau khổ, xưa nay hắn không biết nữ nhân càn quấy lên thành người như này. Trước đây Bảo Ninh ngoan ngoãn, đôi khi kiêu căng tùy hứng một chút nhưng có chừng mực, bây giờ hoàn toàn không nói lý. Đúng là lỗi của hắn, lúc mới bắt đầu hắn không hào phóng thừa nhận, nhưng nàng không thể náo loạn chụp mũ xanh cho hắn!

Bùi Nguyên cũng nổi nóng.

Bảo Ninh vẫn ngồi trên đùi hắn, thấy sắc mặt Bùi Nguyên bỗng nhiên trầm xuống, chớp mắt trong lòng bối rối. Nàng rất nhanh bình lại, nàng không sợ, người làm sai không phải là nàng, vội cái gì.

Thành thật mà nói, nàng không nghĩ Bùi Nguyên sẽ nuôi ngoại thất bên ngoài, về chuyện này nàng vẫn tin tưởng hắn. Nàng nói những lời kia phần lớn vì tính khí của Bùi Nguyên, muốn hắn sốt ruột một chút, sau đó nhắc nhở hắn không được giấu diếm nàng chuyện gì. Nhưng mà, Bùi Nguyên đến chết vẫn không chịu, còn bày ra bộ mặt cau có với nàng.

Bảo Ninh muốn làm bữa cơm tối thịnh soạn, cải thiện cơm nước, thuận tiện tiếp đãi Bùi Nguyên vì hai ngày nay hắn lo chuyện Như Ý lâu bận rộn.

Nhưng bây giờ nàng không thoải mái, không muốn nấu nướng gì cho hắn, đưa miếng dưa muối đủ ăn hai bát cơm là được!

Bảo Ninh từ trên đùi hắn nhảy xuống, chỉnh lại váy của mình, hướng về phía cửa mà đi.

Bùi Nguyên kéo tay áo của nàng, trầm giọng hỏi: “Đi đâu?”

“Chàng không muốn nhìn thấy ta, ta cũng không muốn trông thấy chàng.” Bảo Ninh không nhìn hắn, ánh mắt quét qua hướng khác, “Chàng ngồi đây bình tĩnh đi, ta xuống lầu hầm canh lê, hầm một nồi lớn, có khách nhân đến sẽ tặng họ một bát, không có phần của chàng. Chàng muốn về nhà thì về nhà, muốn đi Thanh La phường thì đi Thanh La phường, bây giờ ta ở Như Ý lâu, cách xa chàng một chút, hai ta không ai phiền ai.”

Sắc mặt Bùi Nguyên càng đen: “Làm sao, muốn ồn ào ở riêng?”

Cổ tay của nàng bị hắn kéo đau, cảm xúc tức giận bị kìm nén trong thời gian dài hoàn toàn biến thành ủy khuất, nhìn vẻ mặt Bùi Nguyên nàng ngứa đến tận chân răng: “Thích ở riêng thì ở riêng.”

Bùi Nguyên tiếp tục nói: “Nàng không về nhà, mấy tiểu súc sinh kia làm sao bây giờ, dê chết đói, chó cũng chết đói, ta không rảnh nhặt xác cho chúng nó.”

Bảo Ninh nghĩ, người này nói những lời khó nghe như vậy chứ, quá đáng ghét.

Nàng mím môi: “Chút nữa ta cho người về đón bọn chúng, cho chúng ăn uống no say, không nhọc chàng quan tâm.”

“Nàng nghĩ kỹ?” Bùi Nguyên quát lớn: “Cho nàng thêm một cơ hội, thấy tốt thì lấy! Đừng được đà lấn tới làm ta tức giận, đến lúc chuyện thành náo loạn, người mất mặt là nàng!”

Bảo Ninh bị hắn mắng, sống mũi nàng chua chua, con mắt cũng đỏ lên. Nàng ở chung với Bùi Nguyên đã lâu, Bùi Nguyên bảo vệ nàng, tiếp nhận tính khí của nàng, Bảo Ninh nghĩ, phu thê bình thường thi thoảng vẫn cãi nhau, không thì có gì gọi là tình thú. Nàng chỉ cắn một cái hắn đã nổi giận, huống hồ, hắn là người làm sai trước.

Hắn muốn cậy nam tử uy nghiêm?

Tâm Bảo Ninh lành lạnh, nàng không để ý Bùi Nguyên, cảm thấy lời chân tình lúc trước giống như cho chó ăn, một con chó săn không biết khi nào nổi bản tính.

Nàng tránh khỏi tay Bùi Nguyên, quay người muốn rời đi, chợt nghe sau lưng tiếng Bùi Nguyên đứng lên.

Hắn bước hai bước đến bên nàng, Bảo Ninh giật mình, cho rằng hắn muốn ra tay động thủ, nhưng vừa muốn tránh, một tiếng “Gâu!” cực kỳ to vang lên.

Bảo Ninh kinh ngạc nhìn Bùi Nguyên.

“Gâu! Gâu!” Bùi Nguyên hướng về phía Bảo Ninh mà kêu, lúc đầu Bảo Ninh rất ngạc nhiên, sau đó cười phá lên, theo bước chân của Bùi Nguyên lùi về sau, không được mấy bước đã ngã xuống ghế mây. Hai tay Bùi Nguyên chống tay vịn, chóp mũi cách Bảo Ninh một khoảng, tiếp tục gọi: “Gâu! Gâu!”

“Đừng làm rộn, đường làm rộn, lỗ tai ta đau.” Bảo Ninh cười đến ngửa tới ngửa lui.

Bùi Nguyên giữ vai nàng, hung tợn “gâu!” tiếng nữa, nói tiếp: “Ta nói rồi, nàng đừng ép ta, bằng không người mất mặt là nàng!”

Bảo Ninh cười đến trong mắt nổi tầng sương mù, trong một khắc đồng hồ ngắn ngủi, cảm xúc của Bảo Ninh đổi tới đổi lui, ban đầu cảm thấy hắn đáng ghét, lại cảm thấy hắn đáng ghét hơn cả chó. Bây giờ nhìn lại, Bùi Nguyên khiến người ta thích ghê gớm. Nàng nâng mặt Bùi Nguyên, ngón tay vuốt vuốt, nghĩ thầm, hai ngày nay Bùi Nguyên mệt mỏi nên hơi gầy một chút, nàng muốn bồi bổ cho hắn.

Về chuyện Thanh La phường, dù sao cũng không quan trọng lắm, cứ tha thứ cho hắn đi, hắn học tiếng chó sủa đáng yêu như vậy.

Bùi Nguyên cọ vào trán nàng, híp mắt hỏi: “Không tức giận?”

Bảo Ninh nhăn nhăn mũi, hướng hắn “meo ô” một tiếng.

Bùi Nguyên cũng cười lên. Hắn nhìn tâm tình của nàng bình tĩnh lại, ngồi xổm xuống, mới dám giải thích: “Ta không lừa nàng, ta không có ai bên ngoài, nhưng chuyện này khó mà mở miệng. Dù cẩn thận thế nào nàng vẫn biết, nếu lúc đấy ta nói thẳng nàng sẽ không tức giận nói nhảm…”

Bảo Ninh nguýt hắn một cái: “Ta nói nhảm à?”

“Không… là ta lấy bụng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.” Bùi Nguyên cắn nhẹ ngón tay hắn: “Nàng cực kỳ có khí chất.”

Bảo Ninh nói: “Vừa rồi chàng không nên tức giận với ta.”

“Ta sĩ diện.” Bùi Nguyên nói: “Nam nhân đều sĩ diện, nàng giảng lý cho ta. Ta biết tính tình các nữ tử thích đùa nghịch, nàng cũng đùa nghịch với ta, nhưng ta không cho phép nàng làm như vậy với người khác, Quý Uẩn cũng không được, lúc nàng nũng nịu chỉ có thể cho ta nhìn. Lúc ở nhà, ta cho nàng náo loạn thoải mái, được không?”

Bảo Ninh hỏi: “Vậy không ở nhà?”

“Không ở nhà nàng cho ta mặt mũi, cho người ngoài thấy, trong nhà này lời ta nói có trọng lượng.” Bùi Nguyên vò ngón tay nàng: “Chúng ta thương lượng, được không.”

“Ta đã biết.” Bảo Ninh cười, ôm lấy cổ Bùi Nguyên, ghé vào tai hắn nói: “Ta cũng đối xử tốt với chàng, để trượng phu nhà khác hâm mộ chàng.”

Bùi Nguyên nâng mông nàng lên, ôm người nàng đứng dậy, cười hỏi: “Vậy chúng ta coi như hòa giải?”

“Đây chẳng phải có lợi cho chàng.” Bùi Nguyên tựa lên vai Bùi Nguyên, “Đừng tưởng rằng hăm họa ta ba câu đã lừa được ta, buổi tối chàng làm cơm, ta muốn ăn thịt kho tàu.”

“Không được, đổi cái đơn giản hơn.”

Bùi Nguyên ôm Bảo Ninh đi tới đi lui trong phòng, hình như Bảo Ninh rất thích làm ổ trong ngực hắn, cảm giác hắn như đang dỗ dành nữ nhi mới lớn.

Như này rất dễ chịu, hắn thích Bảo Ninh ỷ lại vào mình.

“Được, ta làm thịt kho tàu, chàng nấu cơm.” Bảo Ninh cười tủm tỉm: “Chàng muốn ăn gì nữa?”

“Muốn thịt viên chiên của nàng.”

“Vậy chàng làm bánh nhân thịt giúp ta.”

Bùi Nguyên chu môi: “Vậy nàng hôn ta một cái.”

Bảo Ninh cười, đẩy mặt hắn ra: “Cách xa ta ra, đừng, đừng!”

***

Bùi Tiêu đợi Bảo Ninh trong trà lâu sắp hai canh giờ.

Hắn phái người đi vào Như Ý lâu nhìn Bảo Ninh, nói rằng nàng và Bùi Nguyên đi lên sương phòng lầu hai, sắc mặt Bảo Ninh không tốt lắm, hình như đang tức giận. Về sau cũng nghe được thanh âm tranh chấp.

Bùi Tiêu có chú vui, hắn chờ Bùi Nguyên tức giận phẩy tay áo bỏ đi, hắn lại đợi ở cửa. Hoặc lúc Bảo Ninh tức giận rời đi, hắn ra nghênh đón nàng.

Nhưng mặt trời sắp xuống núi, hắn uống một chén lại một chén trà, Như Ý lâu ở bên kia vẫn chưa có động tĩnh gì.

Viên Tử được một thị vệ đen nhẻm tên Trần Già chăm sóc, ở chỗ cửa ra vào chơi cưỡi ngựa gỗ nhỏ, cười đến răng lộ ra, Bùi Tiêu đứng bên cửa sổ nhìn, giật mình cảm thấy lúc Viên Tử ở cùng Bùi Nguyên và Bảo Ninh mới giống một nhà ba người. Ngược lại, hắn trở thành người ngoài.

Mỗi ngày hắn phải giải quyết công việc bận rộn, hôm nay dành cả một ngày đến đây, chẳng lẽ nhìn con mình cùng người khác vui vẻ hòa thuận?

Bùi Tiêu ý thức được hành động của mình vụng về, căm giận nhíu mày. Hắn không muốn đợi thêm, mang theo Thường Hỉ cùng hai thị vệ đeo đao đi khỏi trà lâu, trực tiếp hướng Như Ý lâu mà đi.

“Tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia!” Thường Hỉ đứng từ xa gọi.

Đây là con phố lớn, hắn không tiện gọi tiểu điện hạ hay tiểu hoàng tôn, nhưng xưng hô tiểu thiếu gia này lần đầu Viên Tử nghe được, đứa nhỏ không kịp phản ứng, vẫn cưỡi ngựa gỗ lảo đảo tại chỗ.

Trần Già sớm biết bọn chúng sẽ đến, cũng không có phản ứng gì khác, ngồi xổm một bên nhìn kiến nhỏ xây tổ.

Thường Hỉ bị làm ngơ, chớp mắt xấu hổ, sau đó một hồi muốn gọi lại nhưng bị Bùi Tiêu cản. Hắn đi đến trước mặt Viên Tử, loạng choạng sờ đầu đứa nhỏ: “Viên Tử, cha tới đón con về nhà.”

Viên Tử mờ mịt ngẩng đầu nhìn hắn, đến khi nhìn rõ mặt, trong mắt thoáng qua thất vọng nặng nề. Đứa nhỏ “ồ” một tiếng, nhảy xuống ngựa gỗ chạy đi: “Di di, di di!”

Thường Hỉ ngày càng xấu hổ. Không phải bọn hắn đến đón hài tử sao? Trong tưởng tượng Viên Tử sẽ nhảy cẫng lên, hoặc cả nhà Bùi Nguyên chân kinh cùng khổ sở, nhưng rất cả chưa xuất hiện. Từ đầu đến cuối bọn hắn như đang diễn ca kịch, chờ lâu như vậy, đã chuẩn bị biểu lộ và ngữ khí, kết quả người ta không thèm để ý.

Dù trong lòng đang dâng trào sóng gió, sắc mặt Bùi Tiêu vẫn vô tình như cũ, hắn nhìn bóng lưng Viên Tử, đi theo sau.

Bảo Ninh đang ngồi bên bàn tính toán sổ sách, nghe phòng thu chi đối chiếu sổ sách. Bùi Nguyên hao tổn tâm sức thuê mời nữ tiên sinh về, bỏ tiền cao gấp ba lần nam tử, nàng ấy hơn ba mươi tuổi, làm việc rất nhanh nhẹn. Trên bàn đặt thêm vài chậu hoa thuỷ tiên, dù chưa đến mùa phát triển nhưng lá xanh tốt. Trong lòng Bảo Ninh đang nghĩ thực đơn cho bữa tối, cả lúc nàng cãi nhau với Bùi Nguyên.

Nàng quá tuỳ tiện tha thứ cho hắn, bây giờ nhìn lại mới nhớ tới, Bảo Ninh cảm thấy Bùi Nguyên như gian lận, hắn dùng binh pháp, chiêu này tên là gì? Là phô trương thanh thế hay giương đông kích tây.

Bảo Ninh nghĩ mãi không ra, trong lòng cảm thán đáng tiếc, chỉ hai tiếng chó sủa đã lừa được nàng, lần sau khó có cơ hội chỉnh lý Bùi Nguyên.

Tiếng gọi của Viên Tử giúp nàng định thần, vừa nâng mắt đã nhìn thấy Bùi Tiêu đứng ở cửa.

Hắn mặc trường bào màu tím đậm, eo thắt đai màu đen, mang theo một thanh kiếm dài, khí chất tự phụ, mười phần nho nhã ôn hoà.

Bảo Ninh rất nhanh rời mắt, trong lòng Bảo Ninh đã đặt Bùi Tiêu vào hàng ngũ sao chổi, nhìn thấy sẽ gặp họa không may, muốn nhanh chóng tiễn hắn rời đi.

Bảo Ninh ôm Viên Tử vừa nhào tới, nhẹ nhàng nhéo chóp mũi đứa nhỏ: “Được, người nhà con tới đón, hành lý của con đã thu dọn xong, mang về nhà đi. Bên trong còn có bánh ngọt di di mới làm.”

Sớm biết hôm nay mình sẽ rời đi, nhưng đến thời điểm ly biệt Viên Tử vẫn khóc đỏ cả mắt, Bảo Ninh an ủi vài câu, gọi Trần Già tới đưa đứa nhỏ đi.

Trần Già ôm hành lý trong ngực, hỏi Bùi Tiêu: “Có xe không?”

Thường Hỉ ngây ngốc đáp: “Có.”

Trần Già gật đầu, hắn không biết Bùi Tiêu là ai, Bùi Nguyên không nói cho hắn biết, hắn coi người kia là thương nhân giàu có hoặc quan viên bình thường, thấy ánh mắt Bùi Tiêu dán chặt vào Bảo Ninh, hắn rất không vui.

“Vị công tử này, nếu không muốn mua đồ xin đừng đứng trước cửa chặn đường.” Trần Già kéo tay áo Bùi Tiêu ra ngoài, thô giọng uy hiếp: “Thu hồi ánh mắt của ngươi ngay, bằng không bị người ta đánh chết vẫn không biết!”

Thường Hỉ hít sâu một hơi: “Ngươi!”

Bùi Tiêu ngăn hắn lại: “Quên đi.” Hắn chưa từng gặp thể nghiệm này, nếu là người khác làm hắn chắc chắn sẽ tức giận, nhưng nếu là Bảo Ninh đuổi hắn ra, hắn lại cảm thấy mới lạ. Bùi Tiêu đè tay lên trán mình, đầu hắn đau nhức, mỗi lần gặp được Bảo Ninh sẽ phát sinh chuyện khiến đầu hắn đau. Nhưng hắn không nhịn được, muốn gặp nàng.

Trần Già ôm Viên Tử lên xe ngựa, thúc giục bọn hắn đi nhanh một chút, đừng có lấy xe ngựa ra chặn đường, bị sai dịch nhìn thấy phải nộp tiền.

Thường Hỉ tức giận đến miệng méo mắt lác nhưng Bùi Tiêu không can ngăn, hắn cũng không dám mở miệng mắng chửi người.

Bùi Tiêu lên xe ngựa, ngồi vào nệm êm, xe ngựa đi về phía trước, bóng hình Như Ý lâu dần dần xa, hắn nhắm mắt dưỡng thần.

Một lát sau, hắn nghiêng đầu hỏi Thường Hỉ: “Tờ giấy kia đến tay nàng chưa?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.