Vỗ mông ngựa sai chỗ, Giả Linh chợt cảm thấy xấu hổ, vội vàng bổ sung: “Điện hạ và Thái tử phi nương nương là cặp phu thê hoà thuận, cầm sắt hoà minh, sớm muộn sẽ có đàn nữ nhi.”
Bùi Tiêu cười nói: “Thế tử không phải không biết, phu thê hoà thuận chỉ cho người ngoài nhìn. Gia trạch của thế tử chẳng phải cũng có chuyện xấu?”
“Nói cũng đúng.” Giả Linh thở dài: “Thời gian này không quá thích hợp, cầm sắt có reo hay không không quan trọng, dù sao chỉ là nữ nhân. Nói đến đây, gần đây ta nuôi một cô nương ở Thanh La phường, vòng eo nhỏ gọn, tiếng hát uyển chuyển dễ nghe như chim sơn ca.”
Giả Linh cười đùa: “Nếu điện hạ thích, hay là buổi tối đến Thanh La phường, chúng ta thử một lần?”
“Việc làm ăn nhà chúng ta cũng tốt nhỉ?” Bên kia, Ngụy Mông suýt phun trà ra ngoài, nhỏ giọng nói một câu: “Mẹ nó không nghĩ tới Sùng Viễn hầu Thế tử có đam mê này, đi chơi kỹ nữ còn muốn tốp năm tốp ba cùng đi, không thấy dị ứng sao?”
Bùi Nguyên đạp hắn một cười, khẽ hất cằm, ra hiệu tiếp tục nghe.
Bùi Tiêu khéo léo từ chối Giả Linh, nhạt giọng nói: “Thế tử thấy vui thì đi, bản cung không tham dự.”
Giả Linh tiếc rẻ gật đầu, nhưng không muốn buông cơ hội lấy lòng Bùi Tiêu. Muốn lấy lòng nam nhân hoặc đưa tiền, hoặc đưa nữ nhân. Có nam nhân nào không háo sắc, không làm Hoàng đế cũng có thể mở rộng hậu cung.
Giả Linh nghĩ, xích lại gần Bùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-cho-hoang-tu-tan-tat/1966807/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.