Bùi Nguyên đứng đó không nhúc nhích, thấy vậy, Bảo Ninh cười: "Chàng sợ cái gì, ta không đâm chết chàng đâu." Bùi Nguyên chậm rãi ngồi xuống. Bảo Ninh đi vào gian bếp nhỏ lấy một ít nước nóng, đặt dưới chân Bùi Nguyên: "Cởi giày ra, rửa qua một chút." Nàng ngồi bên giường, tiếp tục may vá y phục hôm qua, mặt nàng cúi thấp, ánh nến chiếu lên lông mi nàng để lại cái bóng thật dài. Bùi Nguyên lén nhìn nàng, một phần cảm thấy nàng thật dễ nhìn, phần khác cảm thấy không khí trong phòng là lạ. "Đói bụng sao?" Bảo Ninh nâng mắt nhìn hắn: "Buổi tối chàng muốn ăn gì? Ở đây gần hồ nước, cá rất tươi, hay là chúng ta ăn cá?" Bùi Nguyên đặt chân vào chậu nước, nhiệt độ nước vừa phải, hơi nóng một chút, miệng vết thương đụng phải nước nên hơi nhói. Hắn thoải mái thở dài. Bảo Ninh hỏi: "Chàng muốn hấp, xào chua ngọt hay rán khô?" Bùi Nguyên xắn ống quần lên, xối nước ấm lên bắp chân, híp mắt nói: "Ta muốn uống canh, ăn cá trích hầm đậu hũ, với cả bánh bao hấp." Bảo Ninh cắn đứt sợi chỉ, thắt nút sợi, nàng cúi đầu tìm sợi chỉ màu khác, xâu kim: "Ta không muốn ăn, chàng thích tự đi mà làm." Bùi Nguyên bị nàng làm cho nghẹn họng. Nữ nhân đúng là không dễ chọc, quay tới quay lui cuối cùng hắn phải chịu. Bùi Nguyên không có tâm trạng ngâm chân, hắn cầm xà phòng tùy tiện xoa rồi rửa sạch, lấy vải khô lau qua, tranh thủ thời gian chạy đến bên cạnh Bảo Ninh, nhỏ giọng hỏi: "Nàng tức giận?" Bảo Ninh xuyên kim vào tấm vải, nghiêng đầu nắm chặt vành tai hắn, ôn nhu nói: "Chàng đã mấy tuổi rồi còn so đo với trẻ con? Còn đánh nhau nữa, rất có thể diện à? Đánh nhau thì ra ngoài đánh, ở trong phòng làm loạn khiến ba cái bình hoa của ta vỡ vụn, còn không cho ta tức giận?" "Hứa hứa hứa." Cằm Bùi Nguyên cọ nhẹ tóc nàng, dỗ dành: "Là ta không đúng, thân là tỷ phu còn không nhịn nổi tiểu cữu tử, lần sau ta sẽ nhường hắn." Bảo Ninh hỏi: "Nhường nó cái gì?" "Hắn thích chửi bao nhiêu tùy, ta nghe. Nếu hắn viết văn ta sẽ vỗ tay khen ngợi. Ta khen hắn, nói miệng hắn như hoa sen, mắng người như tỷ tỷ của hắn, chỉ khiến người ta hận không thể làm thân." Bùi Nguyên càng nói càng hay, hắn nhìn mặt Bảo Ninh, hung hăng bóp gò má nàng một cái: "Thơm chết mất." Bảo Ninh cũng không thực sự phát cáu muốn cãi nhau với hắn, nhìn cái tính tình đáng ghét kia, nàng không thể hạ hỏa ngay lập lập tức. Nhưng thấy bộ dạng dính người của Bùi Nguyên, nàng cảm thấy miệng lưỡi hắn trơn tru, chẳng lẽ trước kia nàng nhìn lầm, làm sao cảm thấy hắn cao cao tại thượng, khó có thể tiếp cận? Bản chất chẳng khác gì tên thổ phỉ. Bùi Nguyên nhìn khóe môi nàng cong lên, hắn cũng cười theo, ʍút̼ má lúm đồng tiền của nàng: "Lại thơm một cái, che cái miệng nàng." Bảo Ninh "hừ" hai tiếng, nàng hù dọa hắn: "Còn nháo nữa, ta sẽ đâm chàng." Bùi Nguyên dừng lại. Hắn ngồi xếp bằng, thấy Bảo Ninh ngoắc ngoắc ngón tay: "Chân." Bùi Nguyên duỗi một cái chân ra, Bảo Ninh đặt một miếng vải sạch lên chân hắn, đồng thời đặt chân mình lên. Bùi Nguyên thấy vậy "hừ" lạnh một tiếng: "Nàng đây chê ta không sạch sẽ?" Bảo Ninh liếc mắt một cái: "Có sạch sẽ hay không, trong lòng chàng tự rõ? Ta giúp chàng là tốt lắm rồi, rất không chê chàng." "Tại sao ta chướng mắt đến vậy!" Bùi Nguyên vạn phần không phục, hắn kéo bắp chân Bảo Ninh đến trước ngực, cầm cổ chân nàng cắn một cái vào mắt cá, ngay sau đó nghiêng đầu nói: "Thối quá." "Chàng bị bệnh!" Bảo Ninh lùi chân về, cầm gối bên cạnh gõ hắn một cái, xấu hổ nói: "Tự làm đi, ta mặc kệ chàng!" "Được được được, ta sai rồi." Thấy gương mặt nàng đỏ lên vì giận, Bùi Nguyên mau nhận sai, đem chân nàng nhét vào lồng ngực mình: "Thơm quá đi, ta ủ ấm cho nàng, chân nhỏ đừng đông lạnh nhé." Bảo Ninh trợn tròn mắt: "Chàng có thôi đi không!" Bùi Nguyên luôn miệng nói: "Có có có." Hắn thả cổ chân Bảo Ninh ra, nhẹ nhàng đặt lại tư thế cũ, chỉnh lại ống quần rồi nói: "Ngài nhìn xem được chưa!" Bảo Ninh không có gì để nói. Nàng phát hiện miệng lưỡi Bùi Nguyên mắc bệnh nghiêm trọng, như du côn lưu manh. Nàng còn đang suy nghĩ về việc thu dọn đồ đạc cho Quý Uẩn, muốn làm nhanh cho Bùi Nguyên một chút, không muốn cùng hắn đấu võ mồm, lưu loát hơ cây châm trêи ngọn lửa, kéo chân hắn qua, chọc hai lần rồi bôi thuốc, quấn lại bằng vải trắng, nhét lại cho hắn.
"Chân đau không?" Bảo Ninh ấn chỗ đầu gối của hắn, mắt nhìn sắc trời bên ngoài: "Vận khí tốt, hai ngày này trời không mưa." "Không sao." Bùi Nguyên nằm xuống, "Ta không yếu ớt như vậy, có thể nhẫn nhịn." "Đây không phải biện pháp tốt nhất, sau này chàng hành quân đánh trận, hoặc gặp chuyện gì nghiêm trọng vào những ngày mưa dầm sẽ rất phiền." Bảo Ninh thu dọn bình thuốc, xếp gọn vào ngăn tủ, "Không thể cứ để như vậy, mỗi ngày chàng càng có tuổi." Nói đến việc này, mặt Bùi Nguyên hiện thêm ý cười, hắn nghiêng mặt qua, nhìn thần sắc của Bảo Ninh. Bảo Ninh hỏi: "Công Tôn Trúc chết rồi, trong tay hắn không có thuốc giải, nhưng hắn có cháu trai đúng không? Gọi là gì?" Bùi Nguyên nói: "Không ai biết, chỉ biết còn nhỏ. Bùi Tiêu giấu hắn rất tốt." Động tác Bảo Ninh dừng một chút, bỗng nói: "Hay là chúng ta dùng xe lăn? Chân chàng dù tốt hơn trước nhưng vẫn cần dưỡng, đừng suốt ngày hối hả ngược xuôi, sau này không tốt." Trong lòng Bảo Ninh, chân Bùi Nguyên như thùng gạo, ăn càng ít càng đỡ hao tổn. Nếu hắn không có công chuyện của riêng mình, nàng hi vọng Bùi Nguyên cả ngày nằm trong phòng, để nàng nuôi hắn. Bảo Ninh nhẹ nhàng nói nhưng Bùi Nguyên phản ứng kịch liệt: "Ta không ngồi, nếu vậy chẳng khác gì tên tàn phế!" Hắn lặng lẽ ngồi dậy, chỉ ra ngoài cửa sổ: "Ninh Ninh, nếu nàng thực sự nghĩ cho ta, thì nàng mau ném con chó bên ngoài đi đi. Thứ gì mà dáng dấp như quỷ, sau này trưởng thành không biết xấu như nào. Lão tử sống bao nhiêu năm, đây là lần đầu bị chó đả thương." "Không thể." Bảo Ninh đứng lên, trong tay nàng còn nhiều việc, bận rộn đi tới đi lui, tranh thủ nói với Bùi Nguyên: "Đệ đệ tặng cho ta, ta phải nuôi nó thật tốt, chút nữa ta tìm Lưu ma ma, kêu bà lên trấn mua mấy cân thịt bò, Cát Tường thích ăn thích bò, sau này nó sẽ cường tráng hơn." "Còn ăn thịt bò.." Bùi Nguyên hừ lạnh, "Nàng không cho ta ăn." Bảo Ninh đứng cạnh bàn gấp quần áo: "Ta phải làm chuồng cho nó. Sau này nó lớn không thể nuôi trong nhà." Bảo Ninh ngẩng đầu hỏi: "Ngày mai chàng rảnh không, phụ ta một tay? Một mình ta không đóng mấy cây đinh kia được." "Ta không rảnh." Bùi Nguyên tức: "Nàng làm đi, sớm muộn gì ta cũng đập nát!" "Khó mà làm được." Bảo Ninh đặt y phục vào bao đựng, chậm rãi thắt nút: "Chàng đừng quên, đây là trang viên của ta. Dù là ngọn cây cọng cỏ, mỗi bông hoa hay trái cây đều do đệ đệ ta dùng tiền mình mua. Nếu chàng phá nhà, vậy là phạm pháp. Tứ Hoàng tử, bây giờ chàng ăn nhờ ở đậu, cần học cách thông minh một chút." Bảo Ninh ôm bao lên, cười với hắn: "Nếu không cẩn thận, ta sẽ đuổi chàng đi." Bùi Nguyên vốn muốn làm thân với Quý Uẩn, nhưng nghe Bảo Ninh nói trong lòng cảm thấy chua chua. Từ khi gặp Quý Uẩn, Bảo Ninh mở miệng là đệ đệ của nàng, ngậm miệng là đệ đệ của nàng, đến thu dọn y phục cũng là đệ đệ của nàng. Hắn từ phu quân giờ trở thành tên ăn nhờ ở đậu. Bùi Nguyên đứng lên, sắc mặt nặng nề nói: "Ngày mai chúng ta dọn đi." Bảo Ninh chu môi: "Vì sao, ta ở chỗ này rất tốt, không muốn đi đâu." Bùi Nguyên muốn chứng minh với nàng: "Ta có tài hơn đệ đệ của nàng nhiều." Bảo Ninh cúi đầu vỗ váy, lắc đầu không tin: "Cả ngày nghe chàng nói khoác, lúc trước chàng cũng nói như vậy, nào là chờ Ngụy ʍôиɠ về sẽ đem khế nhà khế đất cho ta, để ta làm đương gia chủ mẫu. Ngụy ʍôиɠ về từ lâu rồi mà vẫn chưa thấy khế đất với tiền đâu, chẳng có cái gì." Nói đến đây, Bảo Ninh chợt nhớ tới gì đó, ngẩng đầu lên nói: "Ta quên nói với chàng, ta lấy lấy vốn riêng, muốn mua cửa hàng ở trấn trêи.." Bùi Nguyên bị lời nói của nàng kϊƈɦ thích, sắc mặt hắn tái xanh, khoát tay ngăn lời nàng: "Nàng chờ mấy hôm nữa, ta sẽ cho nàng thấy nam nhân của nàng còn nhiều tiền hơn đệ đệ kia gấp mấy lần." Hắn nói xong, kéo áo choàng khoác lên vai, vội vàng đi ra ngoài. Bảo Ninh không biết tại sao hắn đột nhiên tức giận, nàng quay người tỳ sấp bên cửa sổ, kiễng chân hỏi: "Chàng đi đâu, không ăn cơm tối à?" Bùi Nguyên nói: "Quay về rồi nói!" * * * Ngụy ʍôиɠ vừa cơm nước xong xuôi, đang nằm trêи giường xỉa răng, cửa đột nhiên bị Bùi Nguyên một cước đá văng, hắn bị dọa đến run người.
Bùi Nguyên hỏi: "Chuyện ta phân phó cho ngươi, kêu ngươi hồi kinh một chuyến, sao còn chưa đi? Ngụy ʍôиɠ vứt cây tăm xuống đất, giải thích:" Đường còn bị đá chặn, các huynh đệ đang khai thông, xem ra ngày mai mới xong, trong đêm ta lập tức về kinh. " " Đi nhanh lên! "Bùi Nguyên nói:" Còn nữa, ngươi mau đem điền trạch với cửa hàng dưới danh nghĩa ta đi xử lý, khế nhà khế đất mang hết tới đây cho ta, cần dùng gấp. " Ngụy ʍôиɠ nói:" Cái này đơn giản, ta khóa ngay trong rương, sao ngươi đột nhiên nhắc đến chuyện này? " Bùi Nguyên nhíu mi:" Đừng hỏi. " Việc đã nói xong, hắn nhớ thương Bảo Ninh muốn quay về với nàng, chợt nhớ đến mật tín trong thư phòng Bùi Tiêu, hỏi:" Bên phủ Thái tử, ngươi phái người đi trông coi? " " Trông coi. "Ngụy ʍôиɠ cười lạnh:" Tên tiểu tặc này khá nhạy bén, trêи thư không dám viết tên người nhận, nhất định có vấn đề. " Bùi Nguyên" ừ "một tiếng:" Tra được lập tức báo cho ta. " Ngụy ʍôиɠ gập đầu, hắn do dự một chút, lại nói:" Vừa rồi Trương Vân đến đây một chuyến. " Trương Vân là phó tướng quân dưới trướng Bùi Nguyên, thường trú trong phủ Tướng quân, đường còn chưa thông, đột nhiên tới đây làm gì? Ngụy ʍôиɠ nói:" Hắn đến đây đưa tin, nói Khâu tướng quân muốn gặp ngươi. Khâu Linh Quân vừa được trả về, xem như không thành hình người, ta nghĩ hắn sợ ngươi hậu thủ nên đến cầu tình. " " Việc tư không nói! "Bùi Nguyên quay người rời đi," Kêu Trương Vân xử tốt chuyện binh, đừng quan tâm đến thứ khác. " Nhìn bóng lưng của Bùi Nguyên, Ngụy ʍôиɠ tặc lưỡi, thầm nghĩ Bùi Nguyên thật vô tình. Quả nhiên vật họp theo loài, người chia theo nhóm là nói đến hắn. * * * Ngày hôm sau, đưa tiễn Quý Uẩn lên đường xong, Bảo Ninh muốn làm chuồng cho Cát Tường, gỗ cứng khó làm, nàng đã bảo Lưu ma ma đi tìm người mua, còn mình phác thảo ra trước. Phải ba ngày sau gỗ mới được đưa đến, Bảo Ninh tranh thủ may y phục cho Bùi Nguyên, trong lúc rảnh, nàng ngồi dưới giàn nho chấm mứt quả. Mận bắc không quý hiếm mấy, nàng cũng không thích ăn, nàng tự làm kẹo táo đỏ. Bên trong cực kỳ nhiều nhân, nàng cắt đôi quả táo đỏ, thả hai quả nho khô vào, kẹp thêm hạnh đào, dù chấm đường không cũng rất ngon, chua chua ngọt ngọt. Nồi đường gác dưới cây nho, hai chó một dê nằm bên cạnh phơi nắng, Bảo Ninh chưa từng làm thứ này, nàng và Lưu ma ma suy nghĩ để nấu loại nước đường tốt nhất. Bùi Nguyên cầm một tập giấy đi đến, hắn phất tay ra hiệu Lưu ma ma ra ngoài, ngồi xuống, hai ngón tay vuốt góc giấy, nhíu mày lắc qua lắc lại trước mặt Bảo Ninh. " Nhìn một cái đi. " Bảo Ninh cười:" Gì vậy? " Bùi Nguyên cầm một viên táo đỏ cho vào miệng:" Cho nàng thẳng lưng làm chủ mẫu của ta. " Bảo Ninh gật đầu, lấy tập giấy nhìn qua, đáy lòng âm thầm vui vẻ. Nàng không tham tiền, nhưng không ai không thích tiền, nhìn gia sản của Bùi Nguyên, nàng cũng cảm thấy hạnh phúc. Trước kia Bùi Nguyên là Hoàng tử, trong tay không thiếu tiền, hắn là người thích xông pha, mỗi nghề thò một chân vào. Mặc dù không vào chú trọng đầu tư nhiều vào thứ gì, nhưng dần dần tích lũy không ít. Bảo Ninh thầm tính toán, nếu mấy cửa hàng này đổi thành tiền, đủ cho hai người ăn ba đời không hết. Bùi Nguyên cầm hạnh đào trêu hai con chó, hắn liếc vẻ mặt Bảo Ninh một cái, âm thầm đắc ý. Bảo Ninh chợt thấy gì đó, từ từ rút nó ra từ xấp giấy, chậm rãi đọc tên:" Thanh La phường. " Sắc mặt Bùi Nguyên nháy mắt đổi. Bảo Ninh hỏi:" Thanh La phường là cửa hàng gì?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]